Lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của cậu ta.
Mà lần này, đôi con ngươi đó gần như dán đến dưới mí mắt cô.
“Tốt lắm, Ôn Hủ Hủ, người từng làm bác sĩ quả nhiên khác biệt, nhưng, chị cũng không thể nào chống đối được tôi đâu, Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói tôi học tâm lý học, đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể tránh được thuật thôi miên của tôi.”
“…”
Sau một hồi choáng váng, trong miệng Ôn Hủ Hủ vẫn tràn ngập vị ngọt tanh, quả nhiên đầu óc lại bắt đầu mơ màng.
Hóa ra, đây chính là âm mưu che giấu trong hôm nay ư?
Hóa ra, đã có người muốn cô hôm nay chết không có chỗ chôn đúng không?
Với nghị lực cực lớn Ôn Hủ Hủ run rẩy tháo phụ kiện cài trên đầu xuống: “Phải… không? Vậy được, vậy thì nhìn xem hôm nay… rốt cuộc là tôi thắng? Hay cậu thua!”
Nói xong, cô đâm mạnh món đồ trang sức sắc nhọn kia vào trán mình!
Trong bất chợt, chỉ nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe, thậm chí người này còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì trước mắt đỏ lòm, người phụ nữ bị cậu ta nắm giữ đã mềm nhũn ngã xuống.
Người này chết lặng!
Bởi vì cậu ta chưa từng gặp ai kiên cường như vậy.
Hơn nữa còn rất tàn nhẫn, cho dù nơi cô đâm là huyệt đạo có thể khiến cho cô thoát khỏi trạng thái thôi miên của cậu ta ngay lập tức, nhưng, cô có biết nơi này cũng có thể khiến cho cô có nguy cơ tử vong không?
“Ôn Hủ Hủ…”
Lúc Ôn Hủ Hủ ngã xuống, rốt cuộc Hoắc Tư Tước cũng xuất hiện!
Sau khi nhìn thấy cảnh máu me tung tóe cực kỳ thê thảm này, lục phủ ngũ tạng của hắn gần như bị xé toạc, giống như một cơn cuồng phong lướt qua, hắn quỳ xuống đất ôm Ôn Hủ Hủ nằm trong vũng máu lên.
“Ôn Hủ Hủ, cô tỉnh dậy đi, Ôn Hủ Hủ !!”
Giọng nói của hắn run rẩy dữ dội, gần như không thể thành tiếng, mang theo sự hoảng sợ tột cùng, gọi tên người phụ nữ này hết lần này đến lần khác.
Nhưng người phụ nữ này lại không có phản ứng, cô ngã trong lòng hắn, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương gớm ghiếc bên trái trán cô, đâm vào mắt hắn đau điếng.
“Không đâu, cô sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”
Hắn lập tức ôm cô lên, chuẩn bị đưa đi bệnh viện. Phụ kiện cài tóc đính kim cương giả đột nhiên rơi ra khỏi miệng vết thương của Ôn Hủ Hủ, rơi “leng keng” vào trong vũng máu dưới đất.
Trong nháy mắt, kim loại pha lẫn máu đỏ đâm vào trong mắt hắn, hắn sửng sốt, trong đầu bỗng xẹt qua một vài ký ức vỡ vụn.
“A…”
Đầu hắn đau nhói, giống như có ký ức nào đó được mở ra, hắn ôm người phụ nữ này lảo đảo, quỳ một chân xuống ngay vị trí cũ.
“Hóa ra, người mà chị ta nói chính là anh!”
Tên bác sĩ tâm lý vẫn chưa đi, sau nhìn thấy cảnh này cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, người vừa rồi luôn bị cậu ta cứng rắn dồn ép cũng không nói ra chính là người đàn ông trước mặt đây.