Thậm chí lúc hắn ôm cô, có thể là vì cảm nhận được hơi ấm trên người hắn, cái đầu nhỏ của cô còn vùi vào trong lòng hắn.
Giống như là đang làm nũng.
Thân hình Hoắc Tư Tước cứng đờ, hắn không muốn thừa nhận, giờ phút này trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm nhũn.
Người phụ nữ chết tiệt này.
Tại sao hắn lại cảm thấy như vậy?
Chẳng lẽ hắn không nên tức giận sao? Hôm nay cô đã làm cho hắn một trận kinh thiên động địa như vậy!
Hắn thu hồi tầm mắt, cố ý không nhìn cô, sau đó bế cô đi vào phòng ngủ.
"Bắt--"
Ánh đèn bị bật lên, nhìn thoáng qua là một căn phòng vô cùng đơn sơ, loang lổ vách tường,đồ đạc hỏng hóc, liếc mắt nhìn lại thật sự là rất tồi tàn.
Vậy ra mấy năm nay, cô cùng hai đứa nhỏ ở trong hoàn cảnh như vậy sao?
Ánh mắt của hắn lại dịu đi, hắn nhớ tới năm năm trước, cô là một tiểu thư nhà giàu sống xa hoa, không phải động tay làm bất cứ thứ gì.
Nhưng năm năm trôi qua, cô đã học được mọi thứ.
Hoắc Tư Tước bế Ôn Hủ Hủ lên giường, chuẩn bị thả cô xuống rồi rời đi.
Hình như Ôn Hủ Hủ cảm giác được hắn buông lỏng tay, không biết có phải cô không cam lòng mất đi hơi ấm từ trên người hắn? Đột nhiên, cô vòng đôi cánh tay mảnh khảnh về phía cổ hắn.
“Ngoan, con ngoan để mẹ ôm thêm một lát.”
Cô nói mê, kéo người đàn ông xuống sát vào ngực mình.
Đôi mắt Hoắc Tư Tước đột nhiên mở to!
Hắn không kịp phản ứng, lảo đảo một cái cùng cô lăn ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia đã cực kỳ chuẩn xác tìm được môi của hắn.
Sau đó hôn một cái.
Hoắc Tư Tước sửng sốt!
Đây có lẽ là chuyện mà cô thường xuyên làm khi dỗ dành con trai.
Cho nên, bây giờ cô coi hắn là con trai của cô?
Quả thực rất kỳ cục!
Hoắc Tư Tước muốn tức giận, nhưng cánh môi mềm mại ẩm ướt từ đôi môi truyền đến. Cảm xúc hỗn độn, hắn không biết trong đầu đang tồn tại cảm giác gì.
Tim hắn đập nhanh, người hắn như có một dòng điện chạy qua.
Chỉ trong một giây, hơi thở của hắn trở nên nặng nề.
“Ôn Hủ Hủ, cô nhìn xem tôi là ai?”
Hắn có chút khó chịu, trịch thượng nhìn chằm
chằm người phụ nữ vẫn đang ngủ say dưới người mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi.