Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện ở chỗ Lâm Ân, Ôn Hủ Hủ có thể trực tiếp đến bên kia làm việc, như vậy thì thời gian ở chung của anh ta và cô sẽ không còn.

Cho nên anh ta quyết định trì hoãn một ngày, mang cô ra ngoài đi chơi trước rồi nói tiếp.

Nhưng sau khi anh ta đến lại phát hiện cửa phòng Ôn Hủ Hủ đóng chặt, Ôn Cận đứng ngoài không biết đang làm gì.

''Ôn Cận, sao cậu lại ở đây? Chị cậu sao rồi?''

''...Không sao.''

Ôn Cận quay lại, thấy anh ta thì vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là dưới mắt cậu là hai quầng thâm mắt rất đậm, giống như tối qua cả đêm cậu không ngủ vậy, lúc Kiều Thời Khiêm qua còn thấy cậu đang ngáp.

Cậu đã làm gì vậy?

Kiều Thời Khiêm càng nghi ngờ hơn, anh ta đưa tay định mở cửa phòng Ôn Hủ Hủ.

Lúc này Ôn Cận ngăn anh ta lại: ''Anh đừng vào, tối hôm qua chị tôi ồn ào cả đêm.''

Ồn ào?

Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi: ''Ồn ào cái gì? Chị cậu làm sao?''

Ôn Cận lại ngáp thêm một cái: ''Tôi không biết, bên trong không ngừng có tiếng động, còn có cả tiếng giường rung nữa, à, có lẽ chị tôi lạ giường nên quay qua quay lại không ngủ được.''

Ôn Cận đúng là một đứa nhỏ ngây thơ, cậu chắc chắn chị gái mình cựa quậy cả đêm là vì lạ giường.

Kiều Thời Khiêm nghe xong thì mặt lập tức tái đi!

Lạ giường?

Sao có thể? Buổi tối hôm trước còn ngủ được sao bây giờ lại lạ giường?

Còn nữa, lại còn là tiếng giường rung...

Trong đầu Kiều Thời Khiêm lập tức nhảy ra một cảnh tượng, sắc mặt anh ta lập tức vừa đỏ vừa trắng, hận không thể lập tức đá văng cánh cửa này rồi bắt người bên trong ra.

Hoắc Tư Tước!

Lá gan của hắn cũng lớn thật, dám chạy đến chỗ này làm loạn!

''Anh Kiều? Anh Kiều, anh không sao chứ? Sao sắc mặt của anh kém vậy? Anh có cần tôi dìu anh đi nghỉ ngơi không?''

''Không cần!''

Kiều Thời Khiêm lập tức từ chối.

Vẻ mặt anh ta như nuốt trúng ruồi, nhìn lướt qua cánh cửa sau đó mặt xanh mày xám rời đi.

Ôn Cận yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, mãi cho đến khi không còn thấy nữa cậu mới ngáp một cái, sau đó đi về căn phòng bên cạnh của mình đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK