Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trên còn có trứng luộc chiên vàng giòn, còn có hành hoa cắt rất nhỏ, nhìn thoáng qua cũng thấy được người nấu rất dùng tâm.

Hoắc Tư Tước cầm lấy đôi đũa đặt ở bên cạnh.

Ôn Hủ Hủ: ".....”.

Chẳng hiểu sao, trong lòng lại căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn đồ cô làm. Lần trước ở vịnh Thiển Thủy, tuy rằng hắn cũng ăn sủi cảo do cô làm nhưng dù sao cũng là do cô và dì Vương hai người cùng gói.

Còn bát mì này là do cô lần đầu tiên làm cho hắn ăn.

Ôn Hủ Hủ cúi đầu, làm bộ sửa sang lại sô pha, không để ý tới chuyện này.

“Sột …sột......”

Tiếng hút rất nhỏ, người đàn ông sinh ra tron gia đình quyền quý này, bình thường khi ăn sẽ không phát ra tiếng.

Nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn nghe được âm thanh hút mì.

Động tác trên tay cô liền chậm lại, cô nín thở chờ hắn sau khi ném thử sẽ làm ra mấy hành động chê mì không ngon nào đó.

Bởi vì, hắn đã quen ăn sơn hào hải vị, cô cảm thấy một bát mì đơn sơ như vậy hẳn là không lọt vào mắt xanh của hắn.

Nhưng thật bất ngờ, cô ngồi đó đợi rất lâu cũng không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại mới phát hiện người này đang lướt điện thoại.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Ôn Hủ Hủ cũng không bận tâm chuyện này nữa, toàn thân thả lỏng xuống, cô ngồi cạnh chờ. Không bao lâu, cô không kìm được mà ngủ thiếp đi.

Cô cũng đã thức cả đêm.

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng ăn xong bát mì, cảm thấy thật ra cũng không tệ lắm.

Tuy nhiên, khi hắn ăn xong muốn gọi cô bế bọn nhỏ ra, nhưng khi hắn quay lại đã thấy cô ngủ bên cạnh.

“Tổng giám đốc?”

“Biết rồi, xuống ngay.”

Hắn nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, ngón tay thon dài di chuyển trên màn hình trả lời một câu. Hắn chuẩn bị đứng lên, tự mình đi ôm bọn nhỏ.

Nhưng người ngồi cạnh hắn, không biết có phải vì sau khi người bên cạnh đột nhiên rời đi, hơi ấm biến mất, khiến Ôn Hủ Hủ Húc đang ngủ cuộn tròn người lại.

Bước chân Hoắc Tư Tước bất động.

Lúc sáng sớm nhiệt độ xuống rất thấp, nếu như hắn mặc kệ cô, chẳng phải cô sẽ chết lạnh ở đây sao?

Hắn nhíu mày, cuối cùng đi qua bế người phụ nữ này lên.

“A......”

Sau khi chìm vào giấc ngủ, người phụ nữ thường ngày vẫn giương nanh múa vuốt đã hoàn

toàn trút bỏ gai nhọn trên người, cô thu người vùi vào ngực của hắn, an tĩnh ngoan ngoãn giống như chú mèo nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK