Hắn giống như đi ra khỏi địa ngục, tay ôm đứa nhỏ, đường nét lạnh lùng và tàn nhẫn. Thật đáng sợ nhìn thôi cũng thấy tê cả da đầu rồi.
Vệ sĩ lập tức bước tới: "Là Lâm Hán Sinh.”
“Lâm Hán Sinh?”
"Ba, chính là cô ta. Cô ta đã tát mẹ." Thời khắc mấu chốt, Hoắc Dận vẫn luôn được hắn ôm trong lòng chỉ vào người phụ nữ trung niên này nói một câu vô cùng thù hận.
Thoáng chốc, không khí như ngưng đọng lại.
“Tát cô ta cho tôi!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
“Còn nữa, xử lý luôn Lâm Hán Sinh đừng để tôi nghe thấy cái tên này nữa!”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, người đàn ông như ác quỷ này đã giết tiễn một vị tổng thư kí nào đó ra đi.
Người phụ nữ trung niên ngã gục xuống.
Ngay cả tổng thư ký cũng có thể tùy ý xử lý, đây còn có thể là dạng người gì? Ở chỗ bọn họ, còn có ai có bản lĩnh hô mưa gọi gió như vậy?
Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng cảm thấy hối hận.
Nhưng đã quá muộn.
Đám bảo vệ nhận được mệnh lệnh, cầm lấy tóc dùng sức kéo mặt của cô ta lên. Sau đó trước mặt mọi người tát liên tiếp vào hai má của cô ta.
Thật là bạo lực đẫm máu!
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đánh đập này không dám hé răng nửa lời. Các giáo viên quỳ trên mặt đất mặt mày tái nhợt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm chỗ trốn đi.
Bao gồm cả Cố Hạ.
Thế nhưng, Cố Hạ không may mắn như thế. Hoắc Tư Tước đã nhìn thấy cô ta. .
Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh hơn: "Sao cô lại ở đây? Vừa rồi cô đã làm gì?”
“Dì ấy bảo con phải xin lỗi, còn phải bồi thường tiền.”
Không phụ sự mong đợi của mọi người, vào thời điểm mấu chốt Hoắc Dận đang ôm trên người Hoắc Tư Tước từ tốn nói một câu.
Cố Hạ, mặt cắt không còn giọt máu.
Mà Ôn Hủ Hủ đứng ở bên cạnh trong lòng vui như nở hoa.
Làm tốt lắm, con trai!
"Không... không phải như vậy. Tư Tước, anh nghe em giải thích, em lúc ấy là bởi vì..."
"Hai năm nay cô đối phó với nhà trẻ như thế nào? Con trai Hoắc Tư Tước tôi đã bị đánh còn phải xin lỗi và mất tiền nữa? ”
Giọng người đàn ông phát ra đầy rùng rợn, như thể lớp băng ngàn năm không tan.