Người phụ nữ trung niên lại khinh miệt nhìn Ôn Hủ Hủ: "Đã từng nghe qua nhà họ Trì chưa? Chính là chuỗi cửa hàng Bách hóa Thịnh Thế tiếng tăm lừng lẫy của chúng tôi, nó chính là cháu trai nhà họ Trì!”
“Ồ ——"
Lời này vừa nói ra, trong phòng thu này lập tức ồ lên!
Bọn họ đương nhiên biết nhà họ Trì, cửa hàng bách hóa nhà bọn họ trải rộng khắp đường lớn ngõ nhỏ, đối diện nhà hát này cũng có một cửa hàng Bách hóa Thịnh Thế quy mô rất lớn.
Mọi người im lặng.
Cho dù là cảm thấy người phụ nữ này vô lý, bọn họ cũng lựa chọn trầm mặc vào lúc này.
Ôn Hủ Hủ cũng ngẩn người.
Tuy nhiên cô không phải bị lai lịch của nhà họ Trì trong miệng người phụ nữ này dọa sợ, mà bà ta vừa nhắc làm cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cô của Hoắc Tư Tước không phải gả đến nhà họ Trì sao?
"Còn nữa, nói thêm chút, có biết nhà họ Hoắc không? Bá chủ thương nghiệp lớn nhất, có biết hắn có quan hệ gì với tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không? Tôi nói cho các người biết, bà ngoại của tiểu thiếu gia chúng tôi, chính là chị ruột của ông cụ nhà họ Hoắc! Hiểu chưa?”
Người phụ nữ trung niên này lại nhắc tới nhà họ Hoắc.
Mà khi bà ta nhắc tới mối quan hệ này, thái độ của bà ta càng trở nên kiêu ngạo hơn, từng phút từng phút đều giống như muốn bóp chết mẹ con Ôn Hủ Hủ trong tay.
Người trong phòng thu lúc này càng không dám lên tiếng.
Bọn họ đồng tình nhìn mẹ con Ôn Hủ Hủ, ai cũng không dám giúp bọn họ nói chuyện nữa, càng không dám động đậy.
Nhà họ Hoắc, quả thật rất đáng sợ.
Hoá ra cậu bé này, chính là cháu ngoại của Hoắc Anh Nga cô Hoắc Tư Tức, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.
Lông mày Ôn Hủ Hủ hơi nhíu lại.
Bởi vì cô nghĩ đến nếu lúc này cứng rắn cùng người phụ nữ này, nhất định sẽ truyền đến trong tai Hoắc Anh Nga, mà Hoắc Anh Nga này, năm đó cũng không thích cô lắm, nếu bây giờ động đến cháu ngoại của bà ta, chỉ sợ lại sẽ tìm cô gây phiền toái.
Thôi bỏ đi, nhịn chút cho trời trong xanh.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn lựa chọn nhịn.
"Thì ra là tiểu thiếu gia nhà họ Trì, thật ngại quá, vậy bà xem cần như thế nào? Bà có muốn bồi thường chi phí y tế không? Không sao đâu, bà muốn bao nhiêu? Tôi sẽ đưa nó cho bà.”
"Mẹ!!"
Hoắc Dận và Mặc Bảo nghe thấy vậy, chợt rất kích động kháng nghị với mẹ.
Thế nhưng Ôn Hủ Hủ lại chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của hai người bọn họ, ý bảo chuyện này trở về rồi nói sau, sau đó cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quét mã thanh toán.
Nhưng thật không ngờ cô đã nhịn đến mức này, người phụ nữ trung niên ác độc này lại còn không chịu dừng tay!
"Muốn cho chút tiền là xong rồi sao? Cô đang mơ à? Nhà họ Trì chúng tôi thiếu tiền à? Tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn đi, được, để cho hai đứa con trai của cô quỳ xuống dập đầu ba mươi cái với cháu trai tôi, rồi nói cho mọi người biết là nó làm sai, thì tôi buông tha cho các người!”