Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng người trông chó cũng không hiểu, tại sao tổng giám đốc nhà hắn ta lại đột nhiên thay đổi tính tình? Không phải hắn luôn muốn đút người phụ nữ này cho chó ăn sao?

Vậy thì tại sao lại không được đánh?

***

Ôn Hủ Hủ cũng không ngờ, cuối cùng mình lại không chết trong tay Hoắc Tư Tước mà suýt nữa là bị đánh chết bởi sợi xích của người trông chó kia.

“Khụ khụ khụ…”

“Tỉnh rồi?”

Khoảnh khắc mở mắt ra, Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buồn nôn đến mỗi suýt nôn ra ngay lập tức.

Đỗ Hoa Sênh ở bên cạnh, ngoảnh mặt làm thinh.

Khó khăn lắm Ôn Hủ Hủ mới trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra cậu mình.

“Cậu, cậu… sao cậu lại ở đây? Cháu… đang ở đâu đây?”

Cô yếu ớt quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng dường như mình không phải ở trại cho, mà đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ khá tồi tàn.

Đây là…?

Bỗng cô nhận ra bình hoa tráng men màu xanh lá cây trên bậu cửa sổ, và những giấy khen viết tên cô dán đầy trên bức tường.

“Ở đâu à? Ở âm phủ đấy!”

Đỗ Hoa Sênh thật sự nóng nảy, nghe thấy cháu gái vừa tỉnh dậy đã hỏi như vậy thì rất khó chịu cà khịa một câu.

Ôn Hủ Hủ không dám nói gì nữa.

Người cậu này của cô, từ sau cái chết của Đỗ Quân Hoa con gái mình lần đầu tiên chủ động đến thăm cô, cô đã xúc động đến rơi lệ bởi vì may mắn này nên còn dám mong đợi gì hơn ở ông đây?

Vì vậy, giữa cậu và cháu đều im lặng trong một thời gian rất dài.

“Đỗ Hoa Sênh, ông còn ở trên đó làm gì đấy? Còn không lăn xuống ăn cơm?”

Bỗng, dưới lầu vang lên tiếng trách mắng của mợ Lưu Bội.

Nghe vậy, ngón tay Ôn Hủ Hủ lại trắng bệch và cứng đờ một cách mất kiểm soát.

Quả nhiên cô đang ở nhà họ Đỗ.

Làm sao sẽ? Tại sao cô lại đến nơi này?

Không phải cô ở trại chó sao?

Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn rối bời.

“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm ở đây, bây giờ Hoắc Tư Tước đã không phải là người trước đây nữa rồi, lần này cháu may mắn sống sót nhưng không có nghĩa là sẽ có lần sau!”

Cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đã để lại cho Ổn Hủ Hủ câu nói này lúc ông ta rời đi.

Ôn Hủ Hủ đờ đẫn.

Thực ra cô thật sự không biết, tại sao mình lại trở về nhà họ Đỗ? Cũng quả thực nhớ rằng người đàn ông đó muốn giết chết mình ở trại chó.

Ôn Hủ Hủ nằm trên gác xép rất lâu.

Cho đến khi, người giúp việc già của nhà họ Đỗ đi lên.

“Dì Đồng, dì có biết tại sao cháu đến đây không?”

“Hả? Ông chủ không nói cho cháu biết sao? Là ông ấy đến tìm cô gia xin cháu về.” Người giúp việc già vẫn gọi Hoắc Tư Tước là cô gia, nhưng nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi điều này bà ấy rất kỳ lạ.

Ôn Hủ Hủ ngừng lại.

Là cậu tìm Hoắc Tư Tước xin cô về?

Làm sao sẽ? Làm sao cậu biết cô xảy ra chuyện?

Và, cậu xin thì người đàn ông đó sẽ thật sự thả người sao? Trước khi cô xảy ra chuyện thế nhưng không thấy hắn có ý buông tha cho cô.

“Vậy là ai nói với cậu ấy ạ?”


“Đương nhiên là tiểu thiếu gia Mặc Mặc gọi điện thoại đến ông chủ mới đi tìm cô gia, lúc đó cháu ở bệnh viện, ông ấy thương lượng với hắn rất lâu mới để cho cháu về đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK