Ông cụ khó có thể tin nhìn hắn: "Vì sao lại không xứng? Năm năm qua, mày vẫn để cho cô ta ở bên cạnh mày, cũng luôn hy vọng tao đồng ý hôn sự của tụi mày, sao bây giờ lại biến thành không xứng?”
Ông cụ quả thật có chút không tin vào những gì bản thân mình nghe được.
Năm đó, đứa con trai khốn nạn này kiên quyết biết bao, nếu không phải sao hắn lại cố ý dẫn Cố Hạ về khi Ôn Hủ Hủ đang mang thai.
Thật ra năm đó ông ta tính toán để cho Ôn Hủ Hủ làm con dâu của ông ta, cô mang thai ba đứa cháu của ông ta, lại là con gái Ôn Như Phi, chờ sau khi cô sinh con, để cho cô vào tộc phổ của nhà họ Hoắc, cũng không có gì là không thể.
Nhưng cuối cùng, Cố Hạ xuất hiện.
Hắn luôn miệng nói đây là người phụ nữ hắn yêu nhất, cả đời hắn không cưới ai khác ngoài cô ta.
Bây giờ, điều đó có nghĩa là gì?
"Bởi vì tôi bị mù!" Hoắc Tư Tước bỗng nhiên không còn kiên nhẫn nữa, dường như không muốn nói về loại chuyện sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Đôi mắt già nua của ông cụ hoàn toàn trợn tròn!
Ông ta chưa bao giờ nghe hắn nói bản thân hắn có vấn đề, hắn là một người cầu toàn, hắn không cho phép người khác bình luận bất kỳ khiếm khuyết nào về hắn, ông ta cũng không thể.
Bị mù?
Chuyện khi nào?
"Cho nên ý của mày là hiện tại sẽ không cưới người phụ nữ Cố Hạ này nữa?"
“Nói nhảm!”
"Vậy Ôn Hủ Hủ thì sao?"
"Tôi cũng không ly hôn với cô ấy, ông hỏi cô ấy làm gì?"
Hoắc Tư Tước tức giận trả lời, sau đó hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã không còn nhiều thời gian, còn phải chạy về công ty, lập tức đi vào biệt thự bỏ lại ông già này đứng đó.
Ông cụ: "...”
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác ở trong phòng ngủ trên lầu một lúc lâu.
Cô nhìn vết máu trong lòng bàn tay mình, ngẩn ngơ cho rằng chuyện vừa rồi là cô đang nằm mơ.
Đó thực sự là điều cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Hắn sẽ đánh người phụ nữ đó vì cô.
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ cực kỳ phức tạp, tuy nhiên cuối cùng cô vẫn vào toilet xử lý vết thương của mình.
"Ba, ba lên đây rồi, tay mẹ bị thương nha, ba đi lên có lấy hộp thuốc xử lý cho mẹ được không?"
"Mẹ con vẫn chưa lấy thuốc?"
Bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên giọng nói của người đàn ông, làm cho Ôn Hủ Hủ nhảy dựng lên, cô lập tức rửa sạch vết máu dưới vòi nước, sau đó từ bên trong đi ra.
"Không cần, không có gì to tát."
Cô lắp ba lắp bắp đứng ở cửa phòng, thậm chí không dám ngước mắt lên, vừa bối rối vừa nắm chặt lòng bàn tay đứng đó.