Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hủ Hủ trở lại biệt thự, vừa lúc này dì Vương đi ra, sau khi nhìn thấy một màn này, cô vội vàng vẫy vẫy tay: "Cô Ôn, cô mau tới đây, tôi cho cô cái này.”

"Cái gì?"

Ôn Hủ Hủ lập tức đi qua.

Kết quả sau khí người giúp việc này chờ cô đến thì lấy ta trên người một tờ giấy danh dách liệt kê rất nhiều thứ, đếm có khoảng ba mươi hạng mục!

Làm gì thế? Đây là cái gì?

Ôn Hủ khó hiểu nhìn về phía người giúp việc này: "Dì Vương, đây là cái gì vậy?”

"Thời gian biểu hằng ngày của các tiểu thiếu gia, cô xem, từ lúc bọn họ thức dậy đến khi ăn sáng, các giáo viên tới cửa, cô Ôn, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm."

Dì Vương thấy cô vẫn chưa hiểu, vì thế chỉ vào những thứ được liệt kê trong danh sách, nói cho cô nghe từng thứ một.

Ban đầu Ôn Hủ Hủ nghe thấy chuyện của mấy đứa nhỏ, cô còn nghiêm túc xem, nhưng đến khi cô nhìn thấy trong danh sách này lại còn có sắp xếp quét dọn phòng và thời gian giao sữa cho bọn nhỏ.

Đột nhiên, cô bừng tỉnh.

Không, đây không phải là công việc mà người giúp việc mới làm sao? Sao lại giao nó cho cô chứ?

Chẳng lẽ tên đàn ông thối tha kia... ?!!

Cô chợt nhớ tới lời Hoắc Tư Tước nói tối hôm qua trước khi vào nhà, bỗng nhiên đôi mắt xinh đẹp của cô trợn tròn: "Chờ một chút, dì Vương, ai bảo dì đưa cái này cho tôi?”

"Thiếu gia, cậu nói sau này chuyện của bọn nhỏ đều giao cho cô, cô không biết sao?"

Dì Vương nhìn cô với vẻ kinh ngạc.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Cô biết cái khỉ khô!

Tên đàn ông thối tha kia tối hôm qua cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, hơn nữa lúc ấy cô còn từ chối, quỷ mới biết sáng ra hắn sẽ làm như vậy thật!

Ôn Hủ Hủ nín thở ở ngực, sắp tức chết rồi, cô chạy ngay lên lầu lao vào phòng ngủ của mình cầm lấy điện thoại di động lập tức bấm số gọi.

"Ong... ong..."

"Alo?"

Sau khi chuông reo lên hơn mười giây, bên kia điện thoại mới có người bắt máy, truyền đến giọng nói thấp giọng lười biếng mà lại tùy hứng.

Ôn Hủ Hủ vừa nghe đã bùng nổ: "Hoắc Tư Tước, anh thật dám coi tôi là bảo mẫu nhà anh! Anh có bị bệnh không? Tôi có phải là bảo mẫu không? Tôi là mẹ của con anh!”

Giọng nữ nổi giận lôi đình hét lên trong điện thoại, mặc dù không mở loa ngoài nhưng vẫn sẽ có chút âm thanh rò rỉ ra ngoài l.

Vì vậy các quản lý cấp cao trong phòng hội nghị ngay lập tức im lặng.

Đặc biệt mấy người ngồi gần bên tổng giám đốc, sau khi nghe thây chữ "mẹ con" lỗ tai dựng thẳng còn nhọn hơn cả chó.

Mẹ con!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK