Hoắc Tư Tước cũng không có truy cứu, xoa đầu cậu sau đó ra hiệu cho cậu mau ngoan ngoãn đi ngủ.
Mặc Bảo liền ở trên giường nhỏ cười híp mắt nhìn ba: "Được, vậy tối nay ba ngủ ở đâu? Muốn ngủ với Mặc Mặc sao? Nhà chúng con cũng không có nhiều phòng như vậy, ngoại trừ cái này thì chỉ còn phòng của mẹ thôi.”
Hoắc Tư Tước nhéo nhéo cái mũi của cậu, tỏ vẻ trừng phạt xong, hắn liền từ trong phòng ngủ của bọn nhỏ đi ra.
Hắn tuyệt đối không thể ngủ cùng bọn nhỏ, một cái giường nhỏ như vậy làm sao ngủ?
Hơn nữa còn ngủ với hai đứa nhỏ.
Hoắc Tư Tước đi tới sát vách, sau đó mở cửa phòng, hắn liền nhìn thấy một gian phòng ngủ be bé ngăn nắp chỉnh tề.
Với năng lực kinh tế của Ôn Hủ Hủ, đương nhiên là ở không nổi nhà tốt.
Tuy nhiên, đi đến đâu cô cũng giữ cho căn phòng luôn sạch sẽ, ngăn nắp, cho dù đó là một ngôi nhà xiêu vẹo ở khu phố cũ.
Nó cũng được cô làm rất ấm áp.
Hoắc Tư Tước đi vào, nhìn thấy dưới ánh đèn ấm áp, trên giường được trải vô cùng chỉnh tề là một cái chăn màu lam nhạt, vô cùng đơn giản nhưng lại không quê mùa. Tủ đầu giường không có gì chỉ để mấy quyển sách y học, còn có một cái đèn bàn nhỏ. Liếc mắt nhìn một cái, cũng tìm không ra thứ đồ vật nào đáng tìền.
Nhưng Hoắc Tư Tước không có cảm giác đơn điệu.
Bởi vì, hắn nhìn thấy trên bàn học cách đó không xa, đặt một bình hoa màu đỏ tía, trong bình hoa cắm một bó hoa cúc vàng nở rộ.
Hoa cúc này, giống như ánh mặt trời trong ngày đông lạnh lẽo, làm cho cả phòng ngủ đều ấm áp lên.
Cô đúng là có chút thẩm mỹ.
Hoắc Tư Tước cởi áo khoác.
Vốn dĩ hắn muốn tùy tiện qua đêm trên chiếc ghế trước chiếc bàn gãy, nhưng hắn đã quen sống trong sung sướng, sao có thể động vào chiếc giường mà người phụ nữ này đã nằm.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không biết bản thân làm sao, liền nằm lên trên chiếc gường.
Hơn nữa, ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình còn bị cái chăn kia quấn thật chặt, miệng mũi đều là thoang thoảng mùi chanh.!!!
Nhất định là tối hôm qua hắn đã bị quỷ nhập!
Hắn không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp này như thế nào. Đang định đứng dậy thì một bóng người nhỏ bé bên ngoài hớn hở chạy vào.
“Ba, buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ba ngủ có ngon không?”
Đó là Mặc Bảo, cậu bé đã dậy rồi.
Hoắc Tư Tước càng thêm khó xử, đành phải vội vàng xoay đầu, làm bộ như nhìn nơi khác.
"Chào buổi sáng, em con đã dậy chưa?"
“ 8 giờ rưỡi sẽ đi nhà trẻ đấy. Ba, sáng nay ba muốn đưa con và em gái đi nhà trẻ được không?"
Mặc Bảo lại tràn đầy mong đợi đưa ra
một khẩn cầu.