Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhược Nhược!”

Ôn Hủ Hủ sợ tới mức hét lên.

Cũng may lúc này Kiều Thời Khiêm nhanh tay lẹ mắt bắt được đứa nhỏ rơi xuống.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu lên đang muốn chửi Hoắc Tư Tước, lại phát hiện bỗng nhiên có một giọt nước ấm áp rơi xuống mặt cô, cô giật mình.

Hoá ra nó nhỏ xuống từ trong đôi mắt còn đang nhắm chặt của Hoắc Tư Tước.

Lông mi đó thật đẹp...

Nó giống như hai hàng quạt nhỏ, dày và hơi cong, nhưng lúc này nó lại không ngừng run rẩy giống như những cánh bướm bị ướt.

"Tạm biệt, Ôn Hủ Hủ."

Cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó xoay người rời đi, bước đi loạng choạng nhưng hắn không hề quay đầu lại.

Ôn Hủ ngơ ngác nhìn hắn.

Mãi một lúc sau không nhìn thấy bóng dáng người hắn ở sảnh chờ nữa, lúc này cô mới cảm nhận giống như có thứ gì đó tách ra khỏi thân thể cô.

Cơn đau xé ruột xé gan truyền đến chợt làm cô lảo đảo, sau đó ngồi xổm xuống ôm ngực khóc lớn.

Bọn họ... cuối cùng đã kết thúc hoàn toàn.

——

Lúc Lạc Du lái xe tìm được Hoắc Tư Tước, đã sắp sáng rồi.

Thành phố A vào đầu mùa xuân, thời tiết lúc nào cũng có mưa xuân liên miên, buổi tối hôm nay cũng không ngoại lệ, Lạc Du tưởng rằng Hoắc Tư Tước ở trong sân bay cho nên cô ta chạy thẳng tới đó.

Nhưng không ngờ cô ta lại có thể bắt gặp hắn ở nửa đường.

Hoắc Tư Tước thơ thẩn đi trên đường như một cái xác chết, hắn không lái xe, trên đường không một bóng người, hắn loạng choạng bước từng bước trong cơn mưa lớn.

Hắn có bị điên không?

Hắn không muốn sống nữa sao?

Lạc Du kinh ngạc mặt mày tái xanh, cô ta ngay lập tức dừng xe lại, sau đó xuống xe chạy về phía hắn: "Hoắc Tư Tước, anh đang làm gì vậy? Anh điên à? Mưa lớn như vậy còn một mình đi bộ trên đường cao tốc! Anh không muốn sống nữa sao?!!”

Cô ta cực kỳ tức giận.

Mà trong cơn tức giận này còn xen lẫn một chút hoảng loạn và sợ hãi trước đây chưa từng có.

Thế nhưng Hoắc Tư Tước lại giống như không nhìn thấy cô ta, trong cơn mưa to trút xuống, ánh mắt hắn trống rỗng, mặt tái mét, đôi môi bị nước mưa lạnh lẽo không ngừng tưới lên, càng lúc càng không thấy một chút huyết sắc (màu da thịt hồng hào) nào, lúc này trông hắn giống như người chết.

Đến mức này sao? Một người phụ nữ đã làm tổn thương hắn thành ra như thế này?

Khí thế trước kia của hắn đi đâu rồi? Vẻ cao ngạo của trước kia đâu rồi? Hắn chính là Hoắc Tư Tước, là vị vua cao cao tại thượng của thành phố này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK