Lâm Tử Dương liền dứt khoát dừng xe sang bên cạnh.
“Vậy bây giờ chú Lâm đưa hai cậu lên. Vừa rồi ba các cậu gọi điện thoại cho chú, bảo chú đến đưa các cậu đi nhà trẻ. Nhanh lên nói với mẹ một tiếng đi.”
Lâm Tử Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé đi.
Thế nhưng, Mặc Bảo vừa nghe là tới đón bọn họ đi nhà trẻ, cậu bé vội vàng lên tiếng nói:
"Không được, mẹ con còn chưa dậy, chúng con chưa nói với mẹ. Hơn nữa, em gái không đi chúng con cũng sẽ không đi. Đúng không anh Hoắc Dận!"
Cậu bé nhìn về phía anh trai bên cạnh.
Hoắc Dận cũng không chút do dự gật đầu: "Ừ.”
Lâm Tử Dương: "......”
Không được, chuyện này cũng không phải do anh quyết định, hai vị tiểu tổ tông giận dỗi cái gì?
Nhưng trong sự sửng sốt cùng bất lực của anh ta, thì hai cậu bé đã tay nắm tay nhau xách túi quay người nhanh chóng chạy lên nhà.
"Này! Hai vị tiểu thiếu gia, chờ một chút, đừng chạy, chúng ta có chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”
Lâm Tử Dương gấp gáp giậm chân.
Lúc Hoắc Tư Tước vừa đến công ty thì nghe được tin này.
Tối hôm qua hắn đã thức trắng một đêm, sau khi từ phòng trọ đổ nát kia về thì trời cũng đã gần sáng, hắn chỉ có thể chợp mắt được một lát là phải đến công ty.
Nghe tin không đón được hai đứa nhỏ, hắn vốn mệt mỏi ngồi ở phòng làm việc giờ thì gân xanh bắt đầu nổi lên dữ dội!
“Vì sao bọn nhỏ không chịu về?”
“Bọn nhỏ nói rằng muốn em gái cùng đi nhà trẻ thì mới chịu về.”
Lâm Tử Dương ở đầu dây bên kia nơm nớp lo sợ nói.
Hoắc Tư Tước nghe được, nhất thời thái dương càng thêm giật giật: "Bọn nhỏ tạo phản rồi phải không? Còn dám uy hiếp ba chúng nữa? Chuyện ngày hôm qua, tôi không xử lý bọn chúng đã rất tốt rồi!"
Lâm Tử Dương: "......”
Nghe giọng nói tức giận trong điện thoại, anh ta nhất thời không biết nên nói gì?
Đang đứng bất lực tại chỗ thì một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên vươn tới: "Đưa điện thoại cho con.”
“Hả? Cho...... cậu?”
Lâm Tử Dương ngơ ngác nhìn tiểu thiếu gia Hoắc Dận đứng bên mình, do dự hồi lâu.
Hoắc Dận thấy Lâm Tử Dương lề mề liền trực tiếp kiễng mũi chân nhỏ lên đoạt lấy điện thoại trong tay anh.
“Ba, con là Hoắc Dận!””
“Rồi sao?””
Trong điện thoại Hoắc Tư Tước nghe giọng nói đột nhiên biến thành của con trai. Hắn khá quen với cái giọng nói này.
“Vậy con nói luôn, ba bây giờ
không có chút nào giống đàn ông.”