Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn ở đó làm gì? Trước kia không phải mỗi khi con về phòng mình đều đến phòng khử trùng thay quần áo? Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả cái này cũng quên.”

Hoắc Tư Tước cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay đứa con trai này làm sao vậy? Sao lại có nhiều chỗ khác thường như thế?

Mặc Bảo sợ hãi!

Phòng khử trùng?!!

Người ba bảo thủ này còn ở trong nhà xây một phòng khử trùng nữa sao?

Mặc Bảo thật sự bất lực, cậu chỉ có thể nhấc chân từ trên cầu thang đi xuống: "Xin lỗi ba, con quên mất, con lập tức đi ngay.”

Sau đó cậu bé đeo cặp sách nhỏ lúc đi đến phòng khử trùng.

Hoắc Tư Tước: "......”

Vừa vặn lúc này, dì Vương cũng bưng dĩa bánh ngọt đi ra, chứng kiến một màn như vậy, chị ta lên tiếng hỏi: "Ông chủ, có chuyện gì sao?"

Hoắc Tư Tước nhíu mày, muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ kia đã đi qua, cũng không lên tiếng mà đi lên lầu.

Phải mất mười mấy phút Mặc Bảo mới về tới phòng của mình, sau đó cậu cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Hoắc Dận.

“Alo, Hoắc Dận?”

“Anh, anh, không xong rồi, mẹ muốn đưa chúng ta về Clear. Anh Hoắc Dận giận rồi, anh ấy không để ý tới ai hết.”

Bất ngờ, người nghe điện thoại lại là Nhược Nhược. Sau khi cô bé nghe được giọng nói của anh trai trong điện thoại, vội vàng nói cho Mặc Bảo biết tình hình hiện tại.

Mẹ đưa bọn chúng đi à? Tại sao?

Mặc Bảo lo lắng, cậu vội vàng hỏi: "Vì sao?”

"Bởi vì mẹ nhầm anh Dận Dận là anh. Sau khi anh dận Dận đi khám ở bệnh viện, bị một ông giáo sư già nói anh Dận Dận bị nhiều bệnh. Mẹ rất đau lòng, tưởng là anh nên mẹ muốn dẫn chúng ta về Clear, để chữa bệnh cho anh!"

Đừng nhìn cô bé bình thường ngốc nghếch, nhưng khi miêu tả tình hình rất trật tự và rõ ràng.

Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ lập tức có sự thay đổi!

“Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Không được, nói như vậy anh phải nhanh chóng trở về.”

Lúc này, ngoại trừ để Mặc Bảo trở về thì không còn cách nào khác.

Mặc Bảo dặn dò em gái, để cô bé trấn an Hoắc Dận trước, sau đó cậu sẽ tìm cơ hội lập tức đi về, và giải thích chuyện này với mẹ.

Xem ra, sự tình không giấu được nữa.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Mặc Bảo có chút phiền não.

Không ngờ lúc này Hoắc Tư Tước lại đi lên, hắn nhìn thấy cửa phòng con trai đang đóng, thong thả bước tới cạnh cánh cửa vươn ngón tay thon dài gõ: "Hoắc Dận, con đang làm gì vậy?"

“Hả? Ba, con có làm gì đâu, con ở trong phòng chơi.”

Nghe tiếng ba gọi, Mặc Bảo nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, sau đó chạy tới mở cửa phòng ra.

“Ba, sao ba lại lên đây? Ba tìm con có việc gì sao?”

“……”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười híp mắt này, Hoắc Tư Tước luôn có loại cảm giác không đúng.

Thằng nhóc này, nó học cười từ khi nào vậy? Không phải trước giờ nó luôn có bộ dạng lạnh lùng sao? Mới năm tuổi đã không thích cười đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng hiếm khi nhìn thấy một chút biểu cảm hoạt bát nào.

Giờ thì sao?

Hoắc Tư Tước chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn này một hồi lâu, lúc này mới nhíu mày nói: "Ừ, ba tới là nói với con một tiếng. Bắt đầu từ ngày mai, dì bác sĩ kia sẽ không tới đây nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK