Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được rồi!

Ba anh em báo cáo xong tiến độ hạng mục do mình phụ trách. Với tư cách là người lên kế hoạch, Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

"Được, vậy chuyện kế tiếp của chúng ta là nghênh đón mẹ. Hai người đặc biệt phải nhớ kỹ, nhất định phải để cho mẹ cảm thấy, đây là ba để cho mẹ tới ở, biết không?"

“Được, anh.”

“Ừ.”

Hoắc Dận cũng gật đầu lời ít ý nhiều.

Nhưng mà, cậu vừa trả lời xong lại nghĩ tới một vấn đề khác. Vì vậy hơi nhíu mày nhìn nhìn về phía em trai song sinh: "Vậy ba đâu? Lỡ ba phát hiện thì phải làm sao bây giờ?"

Mặc Bảo lập tức khoát bàn tay nhỏ bé: "Cái này anh không cần lo lắng, em đã sớm sắp xếp xong rồi. Ba sẽ không biết.”

Hoắc Dận và Nhược Nhược nghe được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ước chừng qua nửa giờ, bên ngoài có một chiếc Cayenne màu đen chạy tới. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy, lập tức từ bên trong chạy ra.

“Mẹ, mẹ tới rồi.”

Người chạy nhanh nhất đương nhiên là Nhược Nhược, cô bé bao giờ cũng bám mẹ hơn hai anh trai, lại còn thích làm nũng.

Vì thế Ôn Hủ Hủ mới vừa từ trong xe đi xuống, liền nhìn thấy cục bột nhào vào trong lòng mình. Cục bột mềm mại ôm lấy đùi của cô, suýt chút nữa làm tan chảy trái tim cô.

"Ừ, mẹ đến rồi, con có vui không?"

"Chúc mừng mẹ, Nhược Nhược đã nói với mẹ rồi. Nhược Nhược đã dọn phòng của mẹ rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh Nhược Nhược, phòng của mẹ rất đẹp."

Cô bé giống như bảo vật quý. Sau khi ôm lấy mẹ, lập tức nói ra chuyện cô bé giúp mẹ dọn dẹp phòng và chờ mẹ khen ngợi.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, lại giật mình sửng số.

Ngay cả phòng cũng đã được dọn dẹp?

Nói như vậy, thật sự là người đàn ông kia bảo cô tới ở? Là bởi vì vết thương trên người cô hiện tại còn chưa khỏi và không tiện di chuyển sao?

Nghĩ đến đây, Ôn Hủ Hủ trong lòng cảm thấy bớt bài xích. Đồng thời ngay cả cô cũng không biết, trong lòng cô sinh ra một tia mừng rỡ.

Lúc này Mặc Bảo cũng cười híp mắt đi tới, nhìn thấy mẹ đã bị em gái dụ thành công. Vì thế cậu chạy lại giúp mẹ xách túi

“Hoắc Dận, lại đây, chúng ta cùng nhau giúp mẹ mang túi vào.”

“Ừm!”

Hoắc Dận từ trước đến nay ít nói, tương đối lạnh lùng, nghe em trai bảo liền lập tức chạy tới, giúp đỡ em trai cùng nhau nâng túi xách của mẹ vào biệt thự.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vừa cảm động vừa vui mừng.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến cô cảm thấy ấm lòng nhất chính là, sau khi cô đi vào dì Vương cũng bước ra đón: "Là cô Ôn đến, cô thế nào rồi? Vết thương trên người đã đỡ hơn chút nào chưa? Thật sự là khổ cho cô, tôi ở trong bếp nấu canh cá cho cô bổ máu, sau khi cô thu dọn xong, tôi sẽ bưng cho cô uống."

Dì Vương này, lại còn đặc biệt nấu canh cho cô.

Ôn Hủ Hủ nghe điều xong rất cảm động. Đã lâu rồi cô không được chăm sóc như thế này. Năm năm qua, cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ vô cùng vất vả.

Nhưng bây giờ, lại có người nấu canh cá cho cô......

Mũi Ôn Hủ Hủ hơi cay, vội vàng gật đầu: "Được, cám ơn dì Vương.”

Sau đó cô đi xách túi sách đi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK