Tại sao ông ấy không nói chuyện này với cô?
Ôn Hủ Hủ lập tức xuống xe, sau đó chạy vào trong sân.
"Cậu cậu..."
"Ông có bị bệnh không? Hôm nay ông bảo nó về lại để làm gì? Để cho nó thưởng thức đám cưới long trọng của người đàn ông phụ lòng kia sao? Ông cảm thấy trong khoảng thời gian gần đây sống quá an nhàn, cho nên muốn kiếm chuyện phải không?”
Ôn Hủ Hủ mới gọi hai chữ cậu, trên gác xép bỗng nhiên truyền đến tiếng trách móc của một người phụ nữ trung niên, nghe như đang rất tức giận.
Ôn Hủ Hủ lập tức nuốt những lời còn lại vào trong miệng.
Đây là mợ của cô, Lưu Bội.
Từ khi Đỗ Như Quân chết, bà tát cô một cái, cô cũng không dám nói chuyện với bà nữa, ngay cả khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy giọng nói của bà cũng không khống chế được lo lắng, sợ hãi.
"Tôi kiếm chuyện gì chứ? Không phải cũng vì hai đứa trẻ sao? Bà không thấy Mặc Bảo bị đánh thành ra như vậy sao?”
"Vậy có cần phải gọi nó về không? Đứa con gái của Lạc Thiên Nam kia vừa nhìn đã biết không phải loại người dễ chọc, cái con bé Hủ Hủ ngốc đó trở về nhìn thấy hôn lễ này, ông cảm thấy nó có thể lấy được chút lợi nào trong tay Lạc Du kia không? Tôi nói cho ông biết, không chừng nó bị kích thích rồi làm chuyện gì, đến lúc đó hai đứa nhỏ càng thảm hơn!”
Lưu Bội rất không khách khí mắng chửi chồng bà.
Đỗ Hoa Sanh nghe vậy cũng không nói được lời nào.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác đứng dưới lầu nghe...
Mợ nói sai rồi, cô sẽ không bị hôn lễ kích thích đến mức làm gì đó.
Tuy nhiên, bọn trẻ và người phụ nữ kia là chuyện cô quan tâm.
Hai đứa trẻ càng thảm hơn là có ý gì?
Ý kia có nghĩa là bọn trẻ hiện tại đang ở trong tay Lạc Du phải chịu khổ đúng không? Tình hình của bọn trẻ bây giờ thế nào? Nó ở đâu?
Hôm nay là hôn lễ của hai người đó, vậy con trai của cô sẽ bị ném đi đâu?
Ôn Hủ Hủ không dám tưởng tượng nữa, cô chỉ cảm thấy trong trái tim có thứ gì đó đang bóp chặt, đau đớn và khó chịu, cô không quan tâm đến chuyện khác nữa.
Sau đó cô xoay người đi ra ngoài.
Cô phải đi gặp hai đứa con của mình trước...
——
Vịnh Thiển Thuỷ, Hoàng Đình số 1.
Hoắc Dận và Mặc Bảo ăn mặc giống như hai quý ông nhỏ tuổi, rất đẹp trai đáng yêu ngồi ở đó, đang chờ người đến đón hai người bọn họ đến khách sạn.
"Sao mẹ còn chưa tới?"
“Đừng nóng vội!”
Hoắc Dận ngồi bên cạnh em trai, có thể bởi vì từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, cho nên thấy lúc này vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của mẹ, cậu cảm thấy rất lo lắng.
Mặc Bảo vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ anh trai.