“Lão gia, người cẩn thận......”
“Mau đuổi theo, đó là con dâu của ta, các ngươi thấy không? Đó là con dâu của ta, mau đi giúp ta đưa về.”
Hoắc Lão gia kích động rống to, tiếng nức nở thậm chí cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Ôn Hủ Hủ ở trong cửa nghe được, bỗng nhiên cô không còn muốn trốn.
Đúng vậy, cô trốn cái gì vậy?
Chung quy là cô muốn gặp ông, cho ông một lời giải thích. Từ khi Hoắc Tư Tước biết cô còn sống, cô cũng đã trốn lâu như vậy, hắn cũng đã cho cô thời gian dài như vậy.
Cô còn có thể trốn tới khi nào đây?
Ôn Hủ Hủ ngừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía ông lão đang run rẩy đuổi theo cô.
“Ba, con sai rồi!”
Ôn Hủ Hủ "Đông" một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoắc lão gia.
Ông lão lập tức dừng lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt già đục ngầu kia lập tức đỏ bừng.
"Đồ... đồ vô lương tâm, con thật sự còn sống sao? Con... vì sao... vì sao không nói cho ba biết? Con có biết mấy năm nay ba sống như thế nào không?”
Ông kích động đến độ cả người đều run rẩy. Ông lão đã hơn bảy mươi, giờ khắc này ngay trước mặt mọi người, hai hàng nước mắt cứ như vậy lăn xuống.
Những ngón tay của Ôn Hủ Hủ nắm chặt vào nhau, càng thêm trắng bệch.
Lo lắng Hoắc lão gia gặp chuyện không may, cô cẩn thận chú ý lời ông nói, còn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông: "Vâng vâng vâng, đều là lỗi của con. Ba, ba đừng tức giận. Ba muốn đánh muốn mắng cũng được, ngàn vạn lần đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe người.”
Sau đó cô thật sự ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt ông, vươn hai tay của mình ra.
Ông: "......”
Cứ như vậy trong nháy mắt, ông liền nhìn chằm chằm cô. Cổ họng như bị nghẹn nói không nên lời.
Đây là bộ dáng trước kia khi cô ở bên cạnh ông. Nếu cô phạm sai lầm gì sẽ thường xuyên quỳ gối trước mặt ông ngoan ngoãn lĩnh phạt.
Nhưng mà, trước kia ông còn có thể xuống tay.
Bây giờ, ông có thể sao?
Ông lão nhìn cô con dâu sống lại đang đứng trước mặt mình, trong lòng thật sự vừa đau vừa giận. Ngoại trừ nước mắt không ngừng lăn xuống, căn bản là không thể nói thêm bất cứ lời nào.
Mấy phút sau, cuối cùng người phía sau nhìn không nổi nữa, đỡ ông đến một gian phòng trong viện dưỡng lão ngồi.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy liền cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.
Trước khi gặp Hoắc lão gia, Ôn Hủ Hủ kỳ thật
đã suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi gặp được nên nói gì, phải nói như thế nào mới không làm cho ông không tức giận?