Vừa lăn xuống, cô cũng không có sức lực để quan sát những thứ khác, đêm nay cô đã rất sợ hãi đủ rồi, nên giờ khắc này cô liền kéo chăn vùi cái đầu nhỏ của mình vào.
Thật đáng sợ!
Cô đã làm gì vậy?!
Cô vùi vào trong chăn, trên mặt vừa hoảng sợ vừa nóng rang, toàn thân như bị rút hết sức lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không tự chủ mà run lên.
Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ đặc sắc.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, cứng ngắc nhấc chân đi ra ngoài.
——
Ngày hôm sau.
Buổi sáng mấy đứa nhỏ đã thức dậy, chúng phát hiện mẹ chúng hôm nay dậy muộn hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí còn không làm bữa sáng cho chúng và cũng không giúp chúng đốt bếp lò để sưởi ấm.
Quái lạ, mẹ làm sao vậy?
Là do hôm qua mẹ mệt sao?
Mặc Bảo mặc xong quần áo nhỏ của mình đứng lên: "Em đi xem mẹ, hai người ở đây chờ nha.”
Rồi cậu bé rón rén đi tới.
Quả nhiên, sau khi cậu đẩy cửa phòng bên cạnh ra, liếc mắt một cái liền thấy được mẹ bình thường cũng không ngủ nướng, lúc này đang che đầu ngủ say trong chăn.
“Mẹ chưa dậy?”
Không biết từ lúc nào, Hoắc Dận cũng đã tới.
Cậu mặc bộ đồ ngủ, đôi chân nhỏ cũng không mang gì cứ thế lạnh lùng bước trên mặt đất đến bên cạnh em trai mình.
Mặc Bảo lập tức quay đầu lại: "Sao anh lại đây? Anh còn chưa mặc quần áo và vớ? Lỡ bị bệnh thì sao, mau về đi.”
Cậu sợ hãi vội vàng kéo anh trai về phòng.
Về điểm này, Mặc Bảo hiểu rõ.
Dù sao người anh trai này từ nhỏ đã sống trong cảnh quần áo đưa đến tay, cơm đút đến miệng. Hoắc Dận không giống cậu, từ trước đến giờ đi theo mẹ nên đã sớm học được cách tự chăm sóc mình.
Thế là Mặc Bảo quay lại giúp anh trai mặc quần áo vào.
Hoắc Dận: "......”
Nhìn em trai còn muốn mặc quần áo cho mình, Hoắc Dận đã tự thề với lòng, sau khi về nhà nhất định phải nhanh chóng học được những thứ này.
Trong lúc hai anh em đều mặc quần áo chỉnh tề thì bên phía Nhược Nhược còn chưa tỉnh. Hai đứa nhỏ từ trong phòng ngủ đi ra.
"Mẹ nhất định là bị bệnh rồi, ngày hôm qua dẫn chúng ta ra ngoài chơi một ngày. Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi xuống mua bữa sáng, bữa sáng hôm nay sẽ không để cho mẹ làm, để cho mẹ ngủ ngon một chút, được không?"
“Ừ.”
Hoắc Dận gật đầu đồng ý.
Vì thế sau khi hai đứa nhỏ cầm tiền, liền tay nhỏ nắm tay nhỏ bé cùng nhau ra cửa.
Nơi này thực ra cũng khá thuận tiện, đi xuống lầu là con đường của khu phố cũ nên nơi đây
có bán mọi thứ. Lúc trước Ôn Hủ Hủ chọn chỗ này cũng chính là vì lý do này.