Đám chó ở đây thấy xe đến thì lại điên cuồng sủa như buổi sáng.
Người trông chó thấy vậy lập tức đi ra: ''Anh là ai? Ai bảo anh đến đây? Anh có biết đây là đâu không?''
''Biết biết, không phải là trại nuôi chó của tên nhóc Hoắc Tư Tước kia sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đến để làm thịt chó, anh tránh qua một bên đi!''
Người từ trên xe xuống ăn mặc lộng lẫy như một con tắc kè hoa. sau khi xuống xe, thấy người trông trại chó đến, anh ta lập tức cầm một cây gậy bóng chày vô cùng lớn xuống.
Người trông chó: ''...''
Ngay cả Ôn Hủ Hủ trên tầng cũng bị cảnh này làm cho trợn tròn mắt!
Trì Úc? Tên yêu nghiệt này đến đây làm gì?
Người trông chó không dám cản lại, vì anh ta cũng nhận ra đây chính là đứa cháu trai không sợ trời không sợ đất của nhà họ Hoắc.
Trì Úc cầm gậy bóng chày đi lên, không bao lâu sau Ôn Hủ Hủ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của chó, cô đứng trên tầng nuốt nước bọt, nhìn người trông chó dưới tầng vội vàng chạy vào.
''Trì nhị thiếu gia, cậu giết thật sao, tổng giám đốc lột da tôi mất!''
''...''
Đúng là... nghiệp chướng.
Ôn Hủ Hủ làm như không thấy gì, cô trốn vào trong phòng.
Đây chính là một người kì lạ, cô cũng không muốn bị anh ta phát hiện ra bản thân, nếu không nhất định cô sẽ gặp phiền phức.
Nhưng tránh gì thì gặp nấy, cô vừa lùi vào phòng, còn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng xuống thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, không bao lâu sau cửa cũng được mở ra.
"A...''
''Cmn! Cô cái người phụ nữ đáng chết này thật sự bị giam ở đây sao? Đầu óc cô có vấn đề à? Tự nhiên lại quay về lúc này, cô không biết tên nhóc kia bị điên sao?''
Trì Úc vừa mở cửa đã thấy người phụ nữ không chút tiến bộ nào bị nhốt trong căn phòng khóa, anh ta lập tức chửi ầm lên.
Ôn Hủ Hủ há miệng...
Được rồi, để anh ta chửi đi, dù sao cô cũng không phải chưa mắng anh ta.
Khoảng bốn năm phút sau người đàn ông này mới dừng lại.
''Được rồi, đi theo tôi đi, nhân lúc cái người trông chó kia chưa quay lại đi luôn đi.''
''Đi?'' Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc nhìn anh ta: ''Đi đâu?''
Trì Úc tức nhưng không có chỗ xả: ''Đương nhiên là rời khỏi đây rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn tên biến thái kia nhốt mình cả đời sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ anh ta không nhớ gì cả, nói không chừng ngày nào đó bị thần kinh lên sẽ quẳng cô cho chó ăn thật đấy.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi: ''Vì sao anh lại biết tôi ở đây?''
Trì Úc: ''Con của cô nói cho tôi biết, hai đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị ba của chúng bắt đi, tôi tìm hiểu một chút mới biết cô bị mang đến trang trại chó, thằng nhãi kia đúng là đồ tâm thần!''
Trì Úc nói đến chuyện này lại muốn mắng người.
Nhưng khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy anh ta do hai đứa nhỏ gọi đến thì mắt sáng lên.
Lúc đầu cô không định đi với anh ta.
Vì bây giờ cô bị nhốt ở đây còn có thể thấy người đàn ông kia, đối với cô mà nói đây là một chuyện tốt, lúc nào cô cũng có thể bàn chuyện liên quan đến con với hắn.
Nhưng con tắc kè hoa này lại đột nhiên nói hai đứa nhỏ tìm anh ta.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục.
Sau đó cô chạy trốn với Trì Úc...
Khi tin tức truyền đến Hoắc thị, Hoắc Tư Tước đang tổ chức cuộc họp, trợ lí Lâm Tử Dương nhận được tin tức sau lập tức phun hết trà trong miệng lên bàn phím.
''Anh nói cái gì? Tổng giám đốc nhốt phu nhân ở trang trại chó?''
''...Không, không phải, trợ lí Lâm, không phải phu nhân, là một người phụ nữ họ Ôn. Cái tôi muốn nói không phải là cô ấy bị nhốt mà là Trì nhị thiếu gia bắt cóc cô ấy rồi.''
Tại trang trại chó, người trông coi vốn đã hoang mang lo sợ cũng không quên chỉnh sửa cho trợ lí của tổng giám đốc.
Lúc này Lâm Tử Dương mới bình tĩnh lại.