Cuối cùng Hoắc Tư Tước không nói gì nữa, vẻ mặt âm trầm khởi động xe.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không lên tiếng nữa, cô càng không dám mở miệng, cô ngồi ở phía sau cẩn thận nhìn phía trước một cái, thấy không có động tĩnh gì.
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đêm mùa đông hiếm khi nhìn thấy mặt trăng và sao sáng, nhìn thoáng qua cũng chỉ nhìn thấy từng ngọn đèn đường toả ra ánh sáng mờ nhạt không ngừng xẹt qua trước mắt, làm cho người khác có một loại cô đơn và vắng vẻ không thể giải thích được.
Có vẻ như sắp đến Tết Nguyên Đán rồi.
Trong đầu Ôn Hủ Hủ chợt lóe lên một chút...
"Reng... reng..."
Đang lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên điện thoại di động Ôn Hủ Hủ để trong người vang lên, cô nghe thấy lập tức lấy nó ra.
"Alo?"
"Mẹ ơi, con là Nhược Nhược, mẹ đang ở đâu vậy? Tôm hùm lớn của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, khi nào mẹ về ăn?”
Giọng nói của trẻ con từ trong điện thoại truyền đến, Ôn Hủ Hủ lập tức đánh tan mọi suy nghĩ phiền muộn
"Thì ra là Tiểu Nhược Nhược à, mẹ đang đi trên đường sắp về rồi, các con ăn trước đi."
"Không được, bọn con sẽ chờ mẹ, đúng rồi, ba có về không?"
Cô bé bỗng nhiên còn hỏi về ba với vẻ mong đợi qua đợi điện thoại.
Ôn Hủ Hủ lập tức đưa mắt nhìn về phía trước, ánh sáng trong xe lờ mờ, người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô, tuy cô không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Tuy nhiên hắn đúng thật cũng đang trên đường trở về cùng với cô.
Đột nhiên cô cảm thấy hài lòng.
"Ừm, có, lát nữa sẽ về cùng mẹ."
"Oa, thật tốt quá, con lập tức đi nói cho các anh biết, mẹ ơi, chút nữa gặp." Sau đó cô bé vui vẻ cúp máy.
Ôn Hủ Hủ cũng tươi cười buông điện thoại xuống.
Hoắc Tư Tước ngồi ở phía trước vẫn luôn nghe, thấy cô cúp điện thoại, hắn nhìn lướt qua gương chiếu hậu hỏi: "Con gái gọi sao?”
Ôn Hủ Hủ gật đầu: “Ừ.”
Cô dừng lại, nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai ba con, cô muốn làm cho mối quan hệ của hai người tốt hơn một chút, vì vậy cô cố ý bổ sung thêm một câu: "Nó còn hỏi anh, có về ăn tối cùng không?”
Hoắc Tư Tước: "..."
Hắn thông minh như vậy, nghe được mấy câu đơn giản truyền đến từ điện thoại cùi bắp của cô, có thể không đoán ra sao?
Người đàn ông cầm vô lăng không có lập tức tỏ vẻ từ chối giống như mọi khi, mà sau khi chống cằm suy nghĩ một lúc.
Đột nhiên hàng lông mày xinh đẹp của hắn nhíu lại: "Ba ruột của con bé thật sự đã chết rồi sao?”
Ôn Hủ Hủ: "Hả?”