Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hủ Hủ đột nhiên có cảm giác vô cùng xấu: ''Vậy chúng ta làm gì bây giờ?''

Lâm n nhíu mày: ''Tôi sẽ tra xem bây giờ đang có việc gì. Cô trấn an luật sư Kiều chút, sau khi tôi tìm hiểu được sẽ nói cho cô biết.''

''...''

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nửa tiếng sau, phía Lâm n cuối cùng cũng có tin tức, ông ta nói họ bị báo cáo.

''Báo cáo? Vì sao lại báo cáo? Đây chỉ là một cổ phiếu nhỏ, chúng ta cũng sẽ không tạo ra quá nhiều xao động cho thị trường chứng khoán, sao lại bị người khác để ý mà báo cáo được?''

Ôn Hủ Hủ nghe được đáp án này thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Lâm n cũng cảm thấy khó tin.

Nhưng chuyện đã xảy ra, bọn họ cũng chỉ có thể giải quyết.

Ngày hôm đó Ôn Hủ Hủ không làm được gì để tập trung giải quyết chuyện này, chiều lúc tan làm, cô cũng không còn cách nào khác ngoài đưa Kiều Thời Khiêm về.

Sau khi thấy anh ta xuất hiện, vẻ mặt Ôn Cận có thể nói là lạnh như băng.

''Chuyện đó... Chuyện kia xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, em yên tâm, anh ấy chỉ ở lại một buổi tối nữa thôi, ngày mai, ngày mai chị nhất định sẽ giải quyết xong chuyện của anh ấy rồi để anh ấy đi, được không?''

Ôn Hủ Hủ thấy vẻ mặt cậu như vậy thì chỉ có thể cẩn thận dỗ dành.

Vẻ mặt Ôn Cận vẫn rất lạnh lùng, cuối cùng chỉ để lại cho cô một câu: ''Được, vậy để em xem ngày mai chị có để anh ta đi được không.''

Sau đó cậu mang theo Nhược Nhược cũng không vui vẻ lắm về phòng.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

''Hay là... anh ở khách sạn? Đừng tự làm khó bản thân mình.''

Cũng không biết Kiều Thời Khiêm đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh ta thấy Ôn Cận và Nhược Nhược bài xích mình như vậy thì không thể không tự đề xuất rời đi.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày.

Trong một giây nào đấy cô vẫn muốn đồng ý.

Nhưng cô vốn là một người hiền lành, cô nhìn thoáng ra ngoài, bầu trời bên ngoài tối đen, cô vẫy tay: ''Không cần, tính nó trẻ con một chút mà thôi, anh đừng so đo với hai đứa nhỏ.''

Sau đó cô đi nấu cơm.

Ôn Hủ Hủ đúng là không quá quan tâm đến chuyện này vì cô tin tưởng thủ đoạn của Lâm n, cô cũng tin tưởng thực lực của mình.

Ngày mai nhất định có thể giải quyết chuyện này.

Nhưng ngày hôm sau cô vẫn bị vả mặt.

''Tra được rồi, chính người của Vân Đoan Nhất Phẩm đã tự báo cáo, có lẽ họ biết quan hệ của chúng ta và luật sư Kiều nên hôm qua lúc cô thả cổ phiếu ra đã bị bọn họ theo dõi.''

''Vậy... vậy làm sao bây giờ?''

Ôn Hủ Hủ nhận được tin thì gần như mất hết kiên nhẫn...

Lâm n nhún vai: ''Hết cách rồi, chỉ có thể làm theo thủ tục thôi, cũng may lúc cô thao túng không có chuyện gì bất ngờ, có lẽ Ủy ban Điều tiết Ngân hàng sẽ đánh giá một thời gian rồi thả thôi.''

''Mất bao lâu?''

''Chắc một tuần.'' Lâm n cho một thời gian cụ thể.

Móa!

Ôn Hủ Hủ nghe xong chỉ muốn mắng người.

Nhưng cũng may Kiều Thời Khiêm cũng chủ động hiểu được, sau khi nghe được giới hạn thời gian, anh ta chủ động đi đặt khách sạn, chỉ nói có việc sẽ đến tìm Ôn Hủ Hủ.

Lúc này Ôn Hủ Hủ mới thở ra một hơi.

Lúc tan làm, vì để dỗ dành hai đứa nhỏ kia mà cô còn cố ý mua đồ ngọt về.

''Ơ? Bảo bối, sao lại có một mình con ngồi đây chơi vậy? Cậu đâu?''

''Con không biết...''

Tiểu Nhược Nhược vừa gọi điện cho hai anh hơn, bé đang ủ rũ ngồi chơi đồ chơi, ngay cả mẹ về cũng không quá vui vẻ.


Anh trai nói họ đều đã thầm nhắc nhở ba rất nhiều lần nhưng ba vẫn không có chút phản ứng nào, nhắc đến quá nhiều lần còn bị ba quát, nói họ sau đừng nhắc đến mẹ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK