Thế nhưng khi cô vừa nói xong, Lưu Bội ở bên ngoài lập tức đi vào.
"Mua nhà mới gì? Tôi thèm tiền của cô sao? Đỗ Hoa Sênh, chuyện này chỉ dừng lại ở đây, sau này ông mà còn tham gia vào nữa thì đừng trách tôi ly hôn với ông!”
Bà giận dữ gầm lên, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ và Đỗ Hoa Sênh chết lặng, một lúc lâu cũng không có bất kỳ thanh âm nào.
Đỗ Hoa Sênh đương nhiên biết vì sao vợ mình lại nổi giận như hế, con gái của bọn họ đã chết, tuy rằng sau này đã chứng minh quả thật không liên quan đến gì Hoắc gia, nhưng cho bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ thật sự.
Làm sao bà có thể chấp nhận cháu gái gián tiếp dẫn đến cái chết của con gái mình và vẫn có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với gia đình của họ chứ?
Đỗ Hoa Sênh quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng ở phía sau ông ấy đã cúi đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt, ông ấy cũng chỉ có thể cắt răng chịu đựng..
"Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, con đi đi, làm xong việc thì trở về sớm một chút."
Sau đó ông ấy lăn xe lăn của mình và rời đi.
Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu rưng rưng nhìn bóng lưng ông ấy, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như có thứ gì đó nặng nề đè nén, làm cho cô không thể thở nổi.
Cô đã biết chuyện này sẽ không dễ được tha thứ như vậy.
Thấy chưa.
Cho nên cô nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự giết chết Đỗ Như Quân!
Tại sao lại giết Đỗ Như Quân vào thời khắc mấu chốt đó? Đỗ Như Quân lên mạnh dẫm móc nối với Cố Hạ như thế nào? Hai người họ không hề biết nhau.
Hơn nữa còn có một điểm đáng ngờ lớn nhất chính là nếu bản thân Đỗ Như Quân đã thích Hoắc Tư Tước, vậy vì sao cô ta còn phải đi một vòng tròn lớn như vậy, đi trộm bản thảo và giấy viết thư của Ôn Hủ Hủ để giúp đỡ Cố Hạ đạt được mục đích?
Tại sao vậy?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy đằng sau chuyện này chắc chắn đang cất giấu một bí mật lớn hơn.
——
Buổi chiều, Ôn Hủ Hủ đi đến nhà họ Ôn.
Đây cũng là khu phố cổ, mấy năm nay thành phố A phát triển nhanh chóng, toàn lực xây dựng khu đô thị mới, về cơ bản khu phố cổ kia cũng đã xuống dốc, cho nên không có ai còn đi tới đó.
Lúc Ôn Hủ Hủ bắt taxi tới khu đó khiến tài xế rất kinh ngạc.
"Tiểu thư, cô chắc chắn là muốn đi nơi này sao? Không có ai sống ở đây cả. ”
"Ừm, có chút việc." Ôn Hủ Hủ nhàn nhạt trả lời.
Cô có thể không đi sao?
Ôn gia ở đó, cho dù xuống cấp thì đó cũng là nhà cô.
Ôn Hủ Hủ đi tới cửa nhà cũ.
"Xin hỏi... Cô là cô Ôn phải không? Tên tôi là Hạ Bác Lâm, tôi có hẹn với cô.”