Cậu chỉ có thể nghĩ cách để cho người ba thối tha kia không bắt nạt mẹ nữa.
Mặc Bảo quyết định chờ Hoắc Dận khỏe lại rồi gọi điện thoại cho cậu ấy để cùng nhau bàn bạc chuyện này.
Ba mẹ con trải qua một buổi tối ấm áp và yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ đã dậy rất sớm vì cô lo cho đứa con trai lớn đang bị bệnh của mình.
Cô tự tay làm một ít bánh ngọt còn nấu một ít cháo thảo dược có tác dụng làm ấm dạ dày, chuẩn bị mang qua cho Hoắc Dận.
Mặc Bảo sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ bận rộn ở phòng bếp, cậu rất hiểu chuyện không chỉ tự mình đi vê sinh cá nhân và thay quần áo mà còn giúp em gái thu xếp mọi thứ, sau đó hai anh em cùng đi đến phòng bếp.
"Mẹ, mẹ đang làm cái này để cho anh trai đó hả?”
“Đúng vậy, anh trai đó đang bị bệnh mẹ chuẩn bị chút cháo thảo dược hy vọng anh trai đó sớm khỏe lại.”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy con trai đang dắt tay con gái đi ra, quần áo đều đã sạch sẽ chỉnh tề cô cảm động và hạnh phúc vô cùng.
Nhược Nhược liền đi tới ngửi mùi đồ ăn thơm ngào ngạt: "Mẹ, cái này cũng là cho anh trai kia ăn sao?”
"Không có không có, những cái này hai con cũng có phần, mẹ làm sao quên phần hai con được chứ?"
Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận.
Sau đó, cầm một phần đồ ăn nóng hổi đưa cho Nhược Nhược.
Tất cả đều là con của cô, sao cô lại thiên vị chứ.
Sau khi hai con ăn no, Ôn Hủ Hủ đưa hai con xuống lầu đến nhà trẻ, rồi cô cũng nhanh chóng đi vịnh Thiển Thủy.
“Dận Dận, con đã dậy chưa?”
Sáng sớm cảnh vật vô cùng tươi đẹp, vườn hoa tràn ngập các loài hoa từ ban công buông xuống màu vàng óng giống như trải lên một tầng lụa mỏng nhàn nhạt.
Rất đẹp.
Ôn Hủ Hủ cầm cháo trên tay đi vào, cô nhanh chóng lên lầu hai tìm Hoắc Dận.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người từ phía sau cô lao ra!
“Cô Ôn, cô đang định làm gì?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ giật mình lập tức dừng lại nhìn về phía sau.
“Dì Trần? Tôi... tôi lên xem Dận Dận, xem cậu bé dậy chưa.”
“Cô Ôn, tiểu thiếu gia của chúng tôi chưa dậy đâu, cô không cần phải lên đó làm gì? Đừng đánh thức cậu ấy, còn nữa cô mang cái gì đến vậy?”
Dì Trần giống như bóng ma xuất hiện, không chỉ ngăn Ôn Hủ Hủ lên thăm Hoắc Dận, dì ta lập tức hỏi tới khi thấy cô mang đồ ăn đến cho Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ vội giải thích: "Đây là một ít bánh ngọt còn có cháo thảo dược tôi mang từ nhà tới, tất cả đều là tôi tự mình làm cho Dận Dận.”
"Cô Ôn, tôi đã nói với cô rồi, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không thể tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài sức khỏe cậu ấy vốn không được tốt, cô quên rồi sao?"
Người giúp việc này cố ý làm ra vẻ chán ghét.