Cậu cũng không thể giải thích được lý do, cũng chỉ có thể ở đó hờn dỗi.
Mặc Bảo thấy thế chỉ có thể thở dài một tiếng: "Quên đi, chúng ta nghĩ cách khác đi, không chừng hôm nay ba thật sự bận rộn. Đúng rồi, hôm nay nhà trẻ hình như nói muốn tổ chức ăn tết.”
“Cái gì?”
Trong bóng tối, Hoắc Dận có chút nghe không rõ em trai đang nói gì.
Mặc Bảo đang nằm bên cạnh Hoắc Dận nở một nụ cười ranh mãnh: "Em biết mình phải làm gì rồi, chúng ta cứ để cho nhà trẻ tổ chức hoạt động, sau đó để cho ba mẹ đến nhà trẻ tham gia trò chơi, haha!"
Đứa nhỏ kia ở trong bóng tối, lộ ra nụ cười đắc ý.
Quả thật, nếu muốn làm cho quan hệ giữa ba và mẹ tốt trở lại, không có gì hiệu quả hơn là để cho bọn họ cùng ở một chỗ.
Mặc Mặc đã tìm ra cách. Sau khi đắc ý về suy nghĩ của mình, cậu rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Nhưng Mặc Bảo không hề hay biết, kế hoạch của cậu chưa được thực hiện hóa hì ngày hôm sau giữa ba và mẹ cậy đã ra chuyện.
“Cô Ôn, cô đi làm chưa?”
Lúc Ôn Hủ Hủ đang trên đường đến bệnh viện thì nhận được điện thoại của Lâm Tử Dương.
Cô ở đầu dây bên kia điện thoại gật đầu: "Sắp đến bệnh viện rồi, có chuyện gì sao?”
“Ừ, có, chính là......”
Lâm Tử Dương bỗng nhiên ấp úng: "Bên tổng giám đốc bảo tôi nói với cô, sáng nay đi cục dân chính một chuyến.”
“Anh nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ vừa tới cửa bệnh viện. Nghe Lâm tử Dương nói xong, cô cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Cục dân chính?
Ý anh là sao?
Sự tình tới quá đột ngột, thế cho nên Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng, mấy chữ này rốt cuộc là có ý gì?
Cho đến khi cô vào bệnh viện, bên tai lại nghe thấy Tiểu Lâm nhắc lại lần nữa: "Không phải cô muốn ly hôn sao?”
“……”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã nghe hiểu.
Ôn Hủ Hủ đang bước nhanh về phía trước đột nhiên dừng lại. Trong đầu cô ‘ong’ lên một tiếng.
Ly hôn!
Thì ra sáng sớm hắn bảo trợ lý gọi điện thoại tới là vì muốn ly hôn với cô.
Cũng đúng, cuộc hôn nhân này, không phải cô là người muốn ly hôn sao?
Ngày đó ở nhà cổ, chính miệng cô nói đồng ý. Hộ khẩu của Hoắc gia bây giờ vẫn còn
trong túi xách của cô.