Giống như sét đánh trong mưa!
Hai mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, suýt chút nữa là ngã xuống.
Tại sao lại như thế?
Đều là con người, chẳng lẽ trái tim bọn họ đều làm bằng đá sao? Ôn gia của bọn họ có có lỗi gì với Đỗ Như Quân?
Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, nước mắt ăn xuống dài.
Hoắc Kiêu: "Đừng khóc, không phải tôi đã giúp chị báo thù rồi sao? Nhấn chân ga đụng vào, chậc chậc, suýt chút nữa thành thịt nát.”
Hắn ta giống như đang nói về một tác phẩm đắc ý nhất của mình, nói đến chỗ kích động lại còn vươn ngón tay quẹt nước mắt trên mặt Ôn Hủ Hủ, cho vào miệng của mình.
Ôn Hủ Hủ bất chợt như bị cái gì đó châm chích.
"Buông tôi ra, cậu cũng giống như cô ta làm cho người khác buồn nôn, cậu chính là một quái vật, một tên biến thái, buông tôi ra!" Dưới sự kích thích cực lớn, cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Ngay từ đầu Hoắc Kiêu còn rất kiên nhẫn.
Cho đến lúc nghe thấy cô chửi hắn ta là quái vật, biến thái.
"Bộp——"
"A!!"
Đột nhiên cổ tay Ôn Hủ Hủ đang bị nắm đập mạnh vào tường, sau khi kêu thảm một tiếng, cả người trượt xuống đau đến từng đợt co giật.
"Tôi là một con quái vật? Tôi báo thù giúp chị, chị là còn nói tôi là quái vật? Nếu tôi là một con quái vật, vậy tôi nên ăn tươi nuốt sống tất cả người.”
Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn vặn vẹo, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngã xuống, lại lôi cô từ trên mặt đất đang đau đến mức không nói nên lời lên.
Ôn Hủ Hủ bất chợt lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy, làm sao còn dám ở lại, một đám đang muốn lén lút chuồn đi.
Ai cũng biết Hoắc gia trong phòng vip Thiên Tự Hào của Lam Sắc Yêu Cơ, thật ra là một người rất đáng sợ, chỉ cần hắn ta nổi điên thì gần như không có ai có thể ra khỏi nơi này.
"Các người đi cái gì? Tôi cho các người ra khỏi đây chưa?”
"Hoắc gia, bọn em….bọn em..."
"Các người đều ở đây nhìn cho kỹ, muốn biết người phụ nữ này là ai không?" Hắn ta dùng sức túm lấy tóc Ôn Hủ Hủ, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô không thể không hướng về phía hắn ta.
Doạ đám nữ tiếp viên không đứng vững.
Bọn họ nghe Diêm La vương này nói như vậy, cũng chỉ có thể hỏi phụ hoạ: "Hoắc... Hoắc gia, cô ấy là ai vậy?”
Hoắc Kiêu hài lòng nở nụ cười: "Cô ta sao, cô ta là chị dâu tốt của tôi, vợ của người đàn ông tôn quý nhất thành phố này, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị Hoắc Tư Tước nha!”
Trời ơi!
Lời này vừa nói ra, những người phụ nữ này đều trợn mắt há hốc mồm!
Không ngờ đây là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị? Làm thế nào điều này có thể được? Rõ ràng trông cô ăn mặc bình thường như thế, làm sao có thể là người phụ nữ tôn quý nhất thành phố này?
Tất cả mọi người không muốn tin những lời này, bởi vì phụ nữ đều rất ghen tị.
Thế nhưng rất rõ ràng, tuy Hoắc Kiêu điên nhưng chuyện của nhà họ Hoắc, nói ra từ trong miệng hắn ta thì không thể nào là giả.
Vì thế bọn họ lại ghen ghét, đố kỵ.
Ôn Hủ Hủ đã đau đến mức cả người run rẩy, trên trán tái nhợt cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm tên súc sinh này.
“Cậu biết tôi là vợ của anh ấy, vậy tốt nhất cậu đừng đụng vào tôi, nếu không anh ấy sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Ôn Hủ Hủ đang trong lúc tuyệt vọng, đành lôi Hoắc Tư Tước ra.
Đây là kết quả mà cô hoàn toàn không mong muốn.
Cô nghĩ rằng người cấu kết với Đỗ Như Quân chắc là người cô không quen biết, cho nên cô tới đây nhìn xem thử, nhớ kỹ người đó là được rồi. Nhưng không ngờ người này lại là Hoắc Kiêu.