Đứa nhỏ này, ngay cả hai chữ "chất vấn" cũng dùng tới.
Hoắc Tư Tước ngớ người!
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc đứa con trai này còn có thể cãi nhau với hắn. Trước kia, cậu bé hoặc là trốn ở một góc nào đó, hoặc là tự nhốt mình vào phòng kín. Khi nào đã học được cách cãi nhau với người cha như hắn?
"Hoắc Dận, ba không phải chất vấn con, ba chỉ là đang nói cho con biết, không nên dễ dàng tin tưởng người khác!"
"Dì không phải là người khác, dì là người tốt nhất đối với con!"
Mặc Bảo bị cục tức làm nổ tung, sau khi cậu hướng về phía người ba xấu xa phẫn nộ rống to một tiếng, từ trên sô pha nhảy xuống liền xông ra ngoài cửa.
Tên kẻ xấu này, cậu mới không cần hắn làm ba của cậu!
Trước mặt cậu còn nói không được tin tưởng mẹ của mình, mẹ chính là người tốt nhất trên thế giới này, cho dù không cần ba, cậu cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ.
Mặc Bảo nhanh chóng chạy tới cửa, ngay cả đôi mắt nhỏ cũng đỏ hoe.
Hoắc Tư Tước ở sau lưng đã sớm chân tay luống cuống, đang muốn đuổi theo. Lúc này, Tiểu Lâm ở cửa lại vừa vặn đi vào nhìn thấy cậu chủ nhỏ đôi mắt ngấn lệ xông về phía mình, anh ta đầy kinh hãi.
“Có chuyện gì vậy? Tổng giám đốc, sao ngài lại làm cậu chủ nhỏ khóc?”
Anh ta nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản Mặc Bảo đang muốn chạy ra ngoài.
Hoắc Tư Tước: "......”
Hắn ở bên cạnh sô pha có chút cứng nhắc nhéo ngón tay, không biết làm gì mới phải.
"Sorry, là lỗi của ba, ba xin lỗi con. Ba không nên nói dì bác sĩ như thế, con tha thứ cho ba được không?"
Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, mở miệng trực tiếp xin lỗi con trai.
Về phương diện này, người đàn ông này đã làm rất tốt. Trong giáo dục con cái, sai là sai, đúng chính là đúng, chỉ cần sai, cho dù hắn là ba cũng sẽ tự mình xin lỗi con trai.
Còn về chuyện hôm nay, nếu hắn nghĩ kỹ lại cũng thấy mình nhận xét có chút bất công.
Người phụ nữ kia tuy rằng đáng giận. Nhưng đúng là cô chữa trị cho hắn, cô đối xử với cậu con trai này thực sự rất tốt, hắn không nên dùng thành kiến của hắn nói xấu cô ở ngay trước mặt con trai.
Hoắc Tư Tước bế đứa bé đang bực mình này lên trở lại văn phòng.
——
Ở phía bên kia, Hoắc Dận bị cưỡng ép đưa về nhà trẻ, cũng xuất hiện một màn trầm bổng kinh khủng nhất trong cuộc đời cậu.
“Anh à, may mà Nhược Nhược đến đón anh về, nếu không mẹ sẽ biết chuyện anh làm.”