Chuyện này, cô làm bao lâu rồi?
Ôn Hủ Hủ không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lần đầu tiên cô đưa cho hắn, là lúc cô vừa lên lớp một, sau đó khi hắn được đưa ra nước ngoài thì cô tốt nghiệp tiểu học.
Ôn Hủ Hủ ở trong phòng bếp rửa chén, trong đầu nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn như thế nào, để cho con trai lớn ở lại đây.
“Dận Dận, con lại đây, giúp mẹ bưng nho đã rửa sạch ra ngoài.”
“Được.”
Hoắc Dận đang chơi với em trai lập tức đứng lên, vào bếp giúp mẹ bưng nho.
"Dận Dận, con nghe mẹ nói, tuy bây giờ chúng ta đã quyết định cho con ngủ ở đây, nhưng chúng ta vẫn phải thông báo cho ba. Như vậy, con bưng những quả nho này đi đưa cho ba, sau đó thuận tiện nói một tiếng được không?”
Ôn Hủ Hủ có chút sợ hãi, lại muốn để cho con trai xung phong đi trước.
Hoắc Dận đương nhiên sẽ không vạch trần mẹ, đồng thời cũng rất vui lòng đi làm chuyện này.
Thế nhưng, khi cậu bưng nho ra lại phát hiện trong phòng khách không thấy ba, cũng không biết ba đi đâu, chỉ thấy cửa phòng mẹ mở ra.
Ba có vào phòng mẹ không?
Hoắc Dận bưng nho tới.
Thật đúng là, sau khi cậu đến cửa phòng, cậu thấy ba đã ở bên trong.
Tuy nhiên, điều khiến cho cậu có chút khó hiểu chính là, ba đang rất tự nhiên lật những quyển sách mẹ đặt ở trên bàn, cũng không biết đang tìm cái gì. Trên mặt bàn mẹ bình thường thu thập rất gọn gàng, đã bị ba ném xuống vài quyển sách vừa lật qua.
Ba đang làm gì vậy?
Hoắc Dận đi vào: "Ba, ba đang làm gì vậy?”
Hoắc Tư Tước đang giở những quyển sách, ngón tay liền cứng đờ, dừng lại ở đó.
Hắn đang làm gì vậy?
Kỳ thật chính hắn cũng không biết, có thể là bởi vì vừa rồi trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ thật đáng sợ, sau đó hắn muốn nhanh chóng tìm ra một ít chứng cớ để chứng minh có không phải?
Nhưng mà, thật sự không phải sao?
Hắn sững sờ nhìn cuốn sách y học trong tay. Rất lâu, rất lâu, hắn không rời mắt khỏi những chú thích trên đó.
“Ba, con muốn ngủ lại đây.”
“...... Cái gì?”
"Con sẽ không rời xa ba, nhưng con cũng thích mẹ và em trai ở bên, con... thích bầu không khí tối nay."
Hoắc Dận cố gắng biểu đạt ý của mình.
Cậu đích xác không có nghĩ sẽ rời khỏi ba, nhưng cậu lại rất thích không khí nơi này, nơi này có mẹ, em trai và em gái. Nhìn không khí đêm nay, thật sự so với không khí lạnh lẽo chết chóc của Vịnh Thiển Thủy tốt hơn nhiều.
Hoắc Dận ngẩng cái đầu nhỏ, tràn đầy mong đợi nhìn ba.
Có chút kinh ngạc, nếu như trước đây cậu đưa ra yêu cầu này, có lẽ nét mặt của ba cậu sẽ trở nên xấu đi, nhưng lần này hắn lại không nói gì.
"Hiểu rồi, đến lúc đó ba đón con."
“Được......”
Sự tình thuận lợi thậm chí còn tốt hơn mong đợi.
Hoắc Dận lập tức mừng rỡ bưng đĩa nho chạy ra ngoài, cậu muốn nhanh chóng báo tin tức tốt này cho mẹ.
Quả nhiên, Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng bếp chờ tin tức của con trai, sau khi nghe xong cũng có chút bất ngờ:, "Ba con thật sự đồng ý?"
“Vang.”
Dưới ánh đèn phòng bếp, đôi mắt cậu bé sáng đến mức lấp lóe.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới tin, sau đó cô để cho đứa nhỏ ra ngoài chơi, con mình dọn dẹp phòng bếp rồi cũng đi ra.
“Anh...... Làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”
Vừa đến phòng khách, cô đụng phải Hoắc Tư Tước cũng từ trong phòng ngủ của cô đi ra, ngắn ngủi chừng mười phút hắn lại giống như
thay đổi thành một người khác.