Cố Hạ là người phụ nữ mà Hoắc Tư Tước yêu nhất cho nên bất kể cô ta làm gì hay phạm phải sai lầm gì, hắn đều có thể tha thứ, coi như chưa từng xảy ra. Giống như năm đó lúc Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng, Hoắc Tư tước cũng không để ý sống chết của mẹ con cô, giẫm lên xương cốt của bọn họ để hoàn thành mối lương duyên của hắn với Cố Hạ!
Ôn Hủ Hủ dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ của Mặc Bảo, nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm của mình.
“Dì?”
Mặc Bảo được mẹ ôm trong lòng, cậu bé cảm nhận rõ tâm trạng Ôn Hủ Hủ lúc này. Cũng vươn bàn tay nhỏ bé ra dùng sức ôm lấy mẹ.
Cuối cùng Mặc Bảo cũng hiểu ra lý do mẹ bị người khác bắt nạt. Với người cha không có mắt này Mặc Bảo không có chút đồng tình nào. Lúc trước mẹ cậu bỏ ba cậu đi là đúng, Mặc Bảo cảm thấy mình may mắn khi mấy năm nay đi theo bên cạnh mẹ.
“Dì, dì đừng buồn.”
"Ừm, dì không buồn, Dận Dận, con yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không để con bị tổn thương, cho dù liều mạng dì cũng sẽ bảo vệ con chu toàn, con nghe rõ chưa?"
Ôn Hủ Hủ nhìn khuôn mặt non nớt của cậu con trai đang được cô ôm trong lòng, nhọ nhẹ an ủi.
Mặc Bảo không lên tiếng, nhưng Hoắc Tư Tước đã cảm giác được có điểm không đúng, hắn dùng ánh mắt sắt lạnh quét qua : "Ôn Hủ Hủ, cô muốn làm gì?"
Ôn Hủ Hủ tuy đau lòng nhưng cũng rất bình tĩnh đáp: "Tôi muốn làm gì, Hoắc tổng không biết sao? Ngay cả an toàn tính mạng của con trai mình anh cũng mặc kệ, vậy cũng đừng trách tôi độc ác. Từ giờ trở đi, mục tiêu duy nhất của Ôn Hủ Hủ trong cuộc đời này, chính là làm cho anh mất đi tư cách làm ba của Dận Dận!"
“Chỉ dựa vào cô?”
"Đúng, chỉ dựa vào mình tôi, anh nên nhớ tôi đã có thể từ trong mộ bò ra, vậy tôi sẽ không ngại làm chút chuyện điên cuồng. Đừng quên, con thỏ có hiền đến đâu khi bị dồn vào chân tường còn quay ra cắn người đấy. Hoắc Tư Tước anh tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."
Mấy chữ cuối cùng cô gằng từng chữ nói với hắn, thật sự rất đáng sợ.
Hoắc Tư Tước từ bên này nhìn sang phát hiện trong đôi mắt đỏ như máu của người phụ nữ kia có một luồng sát kh, nếu như lúc này cho cô một thanh đao cô sẽ lập tức cầm nó tàn sát hết thảy những người cản đường cô!
Cô điên thật rồi!!
Hoắc Tư Tước nuốt nước miếng: "Cô có bệnh đúng không?”
“Tôi không cần biết tôi có bệnh hay là không? Nhưng nếu lần sau lại để cho tôi nhìn thấy trên người Dận Dận có một vết xước nhỏ tôi sẽ không để cho anh yên đâu!”
Ôn Hủ Hủ nói xong, bỗng nhiên kéo dì Trần đứng bên cạnh cô, giơ tay hung hăng đâm vào cổ dì ta!
Thoáng chốc cả phòng ăn chỉ còn nghe thấy tiếng hét của dì Trần. Dì trần thậm chí không kịp phản ứng lại, dì ta chỉ kịp ôm cổ ngã xuống đất, còn những người trong phòng ăn thì trợn mắt há hốc mồm không tin vào mắt mình!
Cô đã làm gì?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi dì Trần ngừng co giật nằm trên mặt đất. Lúc này mọi người nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ dì Trần có một chiếc kim dài bằng bạc.
Chúa ơi!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người kinh hãi, nhất là Cố Hạ bị dọa sợ tới mức nói không nên lời.
“Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô đang làm gì? Cô điên rồi sao? Cô dám giết người ở đây? Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Hả?!!”
Hoắc Tư Tước tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm phía người giúp việc ngã trên mặt đất không có động tĩnh gì rống lên một tiếng đầy giận giữ, cả người đều muốn nổ tung!
“Ôn Hủ Hủ, cô điên rồi, cô thật sự điên rồi!”
“Ôn Hủ Hủ biết cô đang làm gì không? Đây là con người!! Không phải động vật, mà cô tùy tiện giết dì Trần như vậy, não cô bị úng nước sao? Từ khi nào mà cô trở nên tàn nhẫn và độc ác như vậy?”
Hoắc Tư Tước lần đầu tiên có loại cảm giác tức giận đến mức đầu óc đều bị tê liệt.