Sau đó cô thấy người đàn ông này rót một cốc nước ấm, thuận tay cầm thêm mấy viên thuốc đến.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút không kiên nhẫn kia, ngoan ngoãn cầm thuốc và nước lên uống.
Nước uống, thuốc cũng uống, sàn nhà cũng đã được lau sạch, Hoắc Tư Tước đi vào phòng tắm rửa tay.
Ôn Hủ Hủ vốn muốn về giường nghỉ ngơi.
Nhưng cô đứng đó do dự một lúc, cuối cùng cũng chờ được Hoắc Tư Tước đi ra, cô đứng đó cẩn thận hỏi: ''Bác sĩ nữ vừa rồi, cô ấy là ai vậy?''
''Cô hỏi cô ta làm gì? Không liên quan đến cô.''
Hoắc Tư Tước trả lời không chút do dự.
Nhưng hắn từ chối cũng không phải vì hắn không muốn người phụ nữ này biết, mà là hắn cảm thấy không cần thiết, bác sĩ chính này của hắn muốn phiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ nghe được câu trả lời của hắn, sắc mặt lập tức trở nên buồn bã.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Phụ nữ đúng là rất phiền phức.
''Cô ta tên Lạc Du, bác sĩ chính của tôi.''
''...A!'' Người phụ nữ vừa rồi vẫn còn buồn rầu bây giờ hai mắt đã sáng bừng lên: ''Hóa ra là cô ấy, thời gian đó là cô ấy chữa trị cho anh sao?''
''Đúng.''
Hoắc Tư Tước khó có khi kiên nhẫn như thế này.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tốt hơn: ''Vậy cô ấy... sao lại còn trẻ vậy? Dường như không chênh lệch với anh nhiều.''
Đây đúng là một chuyện mâu thuẫn.
Vì năm đó lúc Hoắc Tư Tước được đưa đến chỗ cậu ở nước ngoài cũng đã 16 tuổi, nói cách khác, cô ta chữa trị cho hắn tám năm, Hoắc Tư Tước khi đó vừa tròn 24 tuổi, bác sĩ ngày hôm nay cũng không chênh lệch với hắn là bao.
Vậy cô ta bao nhiêu tuổi thì bắt đầu chữa trị cho hắn?
Cũng mười bảy mười tám tuổi sao?
Sao có thể được?
Ôn Hủ Hủ không tin chuyện này.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của cô, người đàn ông kia châm chọc nói: ''Cô cho rằng ai cũng như cô sao? Ngốc như heo vậy, dạy thế nào cũng không nổi.''
''...''
Cái gì?
Cô ngốc như heo khi nào? Chỉ là tư chất hơi kém chút, học một thời gian dài rồi, không phải bây giờ cô cũng là bác sĩ sao?
Ôn Hủ Hủ có chút không phục, tên đàn ông này lại nói cô như vậy sao.