Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật không ngờ, đứa nhỏ mới trải qua một phen nguy hiểm như vậy mà cũng có thể lạc quan nói ra những lời này.

Lời vừa dứt, khóe mắt Hoắc Dận lập tức đỏ lên.

Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng cúi đầu nhìn đứa con trai mới gặp này, chăm chú nhìn thật lâu.

Đột nhiên có thêm một đứa con trai, hắn đương nhiên là rất vui.

Nhưng hắn cho rằng năm năm qua, chỉ có hắn mới có thể giáo dục Hoắc Dận vô cùng tốt. Nhưng thật không ngờ, đứa nhỏ lớn lên cùng người phụ nữ kia cũng không kém cạnh.

Cậu bé có phong thái và tính cách hoạt bát, e rằng không phải đứa nhỏ bình thường có thể so sánh được.

Tâm trạng Hoắc Tư Tước càng lúc càng vui.

“Được rồi, chúng ta đi gặp ba đi?”

Hoắc Dận cũng cảm nhận được niềm vui của ba. Vì thế sau khi hai anh em trò chuyện xong, chủ động kéo Mặc Bảo đi chào hỏi ba.

Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là bình thường Mặc Bảo vốn rất cởi mở cũng không có ác cảm với ai. Lúc này khi nghe được câu nói qua chào hỏi ba thì cậu lại ngay lập tức đem bàn tay nhỏ của mình rút trở về.

“Tôi đi chờ mẹ. Nhược Nhược, lại đây, chúng ta qua bên kia chờ mẹ.”

“Vâng anh.”

Nhược Nhược đang ở bên cạnh lập tức theo sát anh trai, hai đứa nhỏ kia cứ như vậy mà rời đi.

Hoắc Tư Tước: "......”

What?

Hắn đây là bị con trai ruột ghét bỏ? Không muốn nhận hắn?

Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại trầm xuống. Hoắc Dận nhìn thấy, cho rằng ba đang nổi giận, vì vậy vội vàng muốn giải thích. Nhưng ba cậu chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu sau đó liền bước về phía hai đứa nhỏ kia.

Có một số việc, chỉ có ba con trực tiếp đối mặt mới có thể giải quyết.

Huống chi, trước đó hắn còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người ba nên làm với đứa nhỏ này!

“Mặc Mặc, con tên là Mặc Mặc đúng không?”

Hoắc Tư Tước đi tới, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng bên ngoài phòng giải phẫu. Hắn thong thả đi tới trước mặt đứa nhỏ. Đây lần đầu tiên người đàn ông cao to này hạ thấp sự cao ngạo, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ này.

Mặc Bảo nhìn thấy lập tức quay mặt đi.

Trong đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm kia lại có thể nhìn thấy một tia ửng đỏ.

Hoắc Tư Tước thấy vậy càng thêm tự trách.

"Xin lỗi con, mấy năm nay là ba không xứng đáng với con. Ba không biết đến sự tồn tại của con. Cho nên, lúc ba nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, cũng không tin thật sự mình còn có một đứa con trai. Nếu như ba sớm biết, ba nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào lập tức cứu con ra. Ba thật sự không phải cố ý."

Hoắc Tư Tước không hổ là người có kinh nghiệm nuôi một đứa nhỏ năm năm. Hắn hiểu đứa con này vì sao không để ý tới hắn? Cũng không muốn nhận hắn, vì thế tự mình tới giải thích với cậu.

Đúng vậy, Mặc Bảo quả thực vì cái lý do này mà không muốn nói chuyện với ba.

Lúc cậu bị bắt cóc, cậu rõ ràng thấy tên bắt cóc kia gọi điện thoại cho hắn ba lần!

Thế nhưng, hắn một lần lại một lần làm cho cậu thất vọng. Hắn đối với chuyện này hoàn toàn không quan

tâm, cuối cùng mẹ phải thông qua máy tính bảng của cậu tìm được vị trí của cậu rồi đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK