Mười hai tuổi?
Năm đó Ôn Hủ Hủ mới tám tuổi, vừa vặn là năm lớp ba.
Cô có cho anh ta một miếng bánh mì sao?
Ôn Hủ Hủ không nhớ rõ, lúc đó cô luôn bận viết thư cho thiếu niên vì cô mà bị nhốt lại, cô dùng nét bút còn non nớt của mình viết từng chữ từng chữ.
Chưa bao giờ gián đoạn.
Cho nên Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này.
"Tôi không cần anh bảo vệ, tôi cũng không nhớ rõ đã cho anh thứ gì, nếu như thật sự có chuyện đó, vậy thì hiện tại tôi nói cho anh biết tôi rất hối hận lúc trước vì sao phải cho anh? Việc tốt của tôi không phải là cái cớ để anh ngày hôm nay lợi dụng nó bỡn cợt tôi!”
Lời nói của Ôn Hủ Hủ cực kỳ tàn nhẫn!
Giống như một con lưỡi lê đâm mạnh vào lòng Kiều Thời Khiêm, làm cho mặt anh ta đỏ bừng lúc trắng lúc xanh, quả thực còn đặc sắc hơn so với mở một phường nhuộm.
Anh ta thực sự quang minh chính đại.
Anh ta luôn miệng nói với vẻ cao thượng vì bảo vệ cô, nhưng thực tế rốt cuộc anh ta đã lén làm gì thì chỉ có anh ta mới biết.
Ở thành phố Clear Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm quen biết năm năm, đến khi coi bị Hoắc Tư Tước bắt về, anh ta cũng theo trở về thành phố A, sau đó lại là Phố Wall hiện tại, bao gồm cả tối nay.
Anh ta thực sự dám nói anh ta không làm gì không làm tổn thương cô không?
Nếu Ôn Hủ Hủ không nhớ nhầm, anh ta nói năm mười hai tuổi, vừa hay chị họ Đỗ Như Quân của cô cũng đến trường bọn họ, lại trùng hợp cũng học lớp sáu.
Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
Ngày hôm sau.
Khi máy bay hạ cánh ở nước M, bầu trời bên ngoài đã sáng lên bắt đầu một ngày mới.
"Mẹ ơi, chúng ta đến rồi sao?"
Lần này Tiểu Nhược Nhược đi theo mẹ, cô bé vừa từ trên máy bay xuống nhìn thấy thành phố xa lạ trước mắt này, cánh tay nho nhỏ của cô bé lập tức ôm chặt lấy mẹ, tò mò và lo lắng quan sát.
Ôn Hủ Hủ ôm cô bé, gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đến rồi, sau này bảo bối sẽ cùng mẹ sống ở đây.”
Tiểu Nhược Nhược: "..."
Tuy rất nhớ hai anh trai, nhưng lúc này cô bé vẫn ngoan ngoãn "Dạ".
Hai mẹ con nhanh chóng ra khỏi sân bay, Kiều Thời Khiêm đã không còn ở đó, Ôn Hủ Hủ cũng không chú ý tới anh ta, sau khi đi ra sân bay cô đang muốn gọi taxi về nhà.
Nhưng ngay lúc này có một chàng thanh niên cao và gầy chạy về phía cô: "Chị ơi, bên này, em đang ở đây.”
Là Ôn Cận đến đón bọn cô.
Có thể lúc Kiều Thời Khiêm rời đi đã thông báo cho cậu.
Lòng Ôn Hủ Hủ không hề gợn sóng, cô ôm đứa nhỏ đi tới sau đó đưa hành lý trong tay cho người em họ này.
"Bên Phố Wall thế nào rồi? Vẫn chưa tra đến đầu chúng ta phải không?”
"Không có, Lâm n chống đỡ, đây cũng không phải chuyện to tát gì, chị, chị yên tâm đi." Ôn Cận xách hành lý, nói với trạng thái rất thoải mái.
Ôn Hủ Hủ nghe vậy, khóe miệng cũng chỉ còn lại một nụ cười lạnh lùng.
Khoảng một giờ sau, cuối cùng ba người cũng trở về căn hộ thuê, Ôn Hủ Hủ ôm Nhược Nhược bước vào rồi ném đứa trẻ cho em trai trước, sau đó đi gọi điện thoại cho Lâm n.