Những phụ huynh trong ruộng lúa thấy vậy thì không khỏi bàn tán: ''Gia đình anh em sinh đôi này làm rất nhanh, sau khi người ba xuống làm tốt hơn mẹ nhiều.''
''Mẹ? Người phụ nữ này là mẹ sao? Không phải là người đứng cùng anh ta trên bờ ban nãy sao? Cô gái đó không phải mẹ đứa nhỏ sao?''
''Dĩ nhiên không phải rồi, cô không nhìn ra sao? Người kia đâu có được ba đứa nhỏ quan tâm thế này đâu? Nhìn mà xem, anh ấy không cho cô ấy cấy lụa, việc bẩn nhất khổ nhất cũng để bản thân làm, để cô ấy lên chia lúa thôi đấy.''
Trong nhóm phụ huynh vẫn có một số người tinh mắt.
Mọi người nghe xong mới hiểu ra.
Đúng lúc này Lạc Du mang Tiểu Nhược Nhược hái quả hoàn thành nhiệm vụ quay về.
Cô ta mang theo một rổ đầy hoa quả, vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy cảnh dưới ruộng và những tiếng bàn tán của nhóm phụ huynh, nụ cười trên mặt cô ta dần biến mất.
Đó là một cảm giác rất kì lạ.
Đã nhiều năm như vậy cô ta vẫn vô cùng hưởng thụ quan hệ bệnh nhân giữa mình và Hoắc Tư Tước, đúng vậy, trong lòng cô ta chính là quan hệ bệnh nhân, một bệnh nhân được cô ta trị liệu chăm sóc rất nhiều năm.
Nhưng bây giờ khi thấy cảnh này cô ta có chút không thoải mái.
Giống như một thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đột nhiên bị người khác cướp đi mất vậy, tâm trạng này giống với khi người phụ nữ Ôn Hủ Hủ này đến nhà cô ta tìm Hoắc Tư Tước.
Tâm trạng lúc này và khi đó giống nhau như đúc.
Ánh mắt Lạc Du lạnh đi...
*
Cuối cùng mấy người Ôn Hủ Hủ cũng cấy xong lúa trước giờ ăn trưa một chút.
''Oa, cuối cùng cũng cấy xong, mẹ, bây giờ chúng ta có thể ăn cơm rồi sao?''
Hai đứa nhỏ thấy cuối cùng cũng làm xong thì vô cùng vui vẻ, hai bé vội vàng hỏi mẹ có phải bây giờ sẽ có cơm ăn không.
Làm muộn như vậy, hai đứa nhỏ đúng là rất đói bụng.
Trước tiên Ôn Hủ Hủ bế Mặc Bảo từ trong ruộng ra: ''Đương nhiên rồi, lát nữa chúng ta cầm thẻ hoàn thành nhiệm vụ đến tìm chủ nhân miếng ruộng là được, mẹ rửa sạch cho các con trước.''
Sau đó cô ôm đứa nhỏ đến một dòng suối gần đó.
Hoắc Tư Tước thấy vậy cũng mang đứa lớn đi theo.
''Ba, con không cần rửa, con không bẩn, ba rửa đi.'' Hoắc Dận đứng bên cạnh sông, cậu thấy hai đùi cha dính đầy bùn, ngay cả trên quần cũng có không ít thì giục.
Hoắc Tư Tước chắc chắn phải rửa.
Nhưng hắn nhìn qua quần, tất và giày vừa bẩn vừa ướt, đôi mày lạnh lùng lại xuất hiện sự chán ghét.
''Anh sao vậy? Không muốn mặc cái này sao?''
Ôn Hủ Hủ đang rửa sạch cho con trai quay đầu lại thấy thế thì hỏi một câu.