Lâm Tử Dương ôm cô bé lên phòng nghỉ của tầng cao nhất. Anh Cố tính chờ vị tổng tài của anh trở về để giao cho hắn.
——
Lúc Hoắc Tư Tước trở lại thành phố A, đã là mười hai giờ tối.
Đêm khuya se lạnh, thành phố sớm một mảnh vắng vẻ, trên đường cái rộng lớn không nhìn thấy một bóng người, chỉ có gió thổi vù vù lạnh thấu xương.
Hoắc Tư Tước xuống xe.
Hắn mặc rất mỏng, áo khoác dài màu đen, bên trong chỉ là áo sơ mi màu xanh đen đơn bạc.
Sau khi bước vào người trong cục cảnh sát nhìn thấy hắn.
“Chào anh, xin hỏi anh là?”
“Ôn Hủ Hủ đâu?”
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt nham hiểm quét qua người đàn ông đang nói chuyện.
Ôn Hủ Hủ?
Đây rốt cuộc là ai?
Người trong cục cảnh sát bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức có người đi mời cục trưởng của bọn họ tới.
Mà lúc này đập vào mắt Hoắc Tư Tước là ba chữ “Phòng thẩm vấn”
Hai phút sau, "Két" một tiếng, cửa của phòng thẩm vấn bị hắn từ bên ngoài vặn mở ra!
“Ôn…..”
Hoắc Tư Tước vốn định gọi tên người phụ nữ này, nhưng khi hắn nhìn thấy cô, lời chưa nói đã bị nghẹn ở cuống họng.
Hắn chưa từng thấy cô như vậy.
Cô như người mất hồn, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, phờ phạc ngồi đó, dưới mái tóc rối bù, hai má sưng húp, khóe miệng hơi nứt ra, cả người nhìn mà kinh hãi!
Sau khi hay tin về vụ tai nạn, người nhà bệnh nhân đã làm ầm ĩ cả bệnh viện.
Vậy những vết thương này của cô......
Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lồng ngực xuống, cẩn thận tiến lên: "Ôn Hủ Hủ?”
"Tôi không có giết người, không có giết người, không có..."
Trong lúc bất chợt, cô liền thét lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.
Giây tiếp theo, cô nhảy ra khỏi ghế dùng hai tay bị còng ôm lấy đầu, chạy đến một góc và co người lại.
Hoắc Tư Tước trợn mắt há hốc mồm!
Trong lòng hắn như mất đi lí trí, hung hăng đập mạnh vào vách tường gần đó, ánh mắt đỏ như máu quát lên: "Mã Quốc Hoa! Ra đây cho tôi!!"
“Đến đây đến đây, Hoắc tổng.”
Tiếng rống giận giữ như sấm, cục trưởng cục cảnh sát Mã Quốc Hoa vừa vặn đến nơi sau khi nghe tên mình bị hắn
thét lên, ông ta đầu đầy mồ hôi đi tới.