"Dì Vương, tại sao bọn trẻ lại học nhiều lớp học như vậy?"
"Hả? Cái này à, vẫn luôn như vậy, thiếu gia khi còn nhỏ cũng vậy, sau này tiểu thiếu gia được sinh ra, thiếu gia đã mời cho cậu ấy nhiều giáo viên, chắc là muốn bồi dưỡng bọn họ.”
Dì Vương cũng không biết vì sao, cho nên chỉ có thể thành thật nói cho Ôn Hủ Hủ biết.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai cách đó không xa, bỗng nhiên giật mình...
Đúng vậy, dì ta không nói thì cô cũng quên mất, hai đứa nhỏ này của cô cũng không phải con nhà bình thường, bọn chúng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoắc thị, tương lai trên vai bọn họ phải gánh vác rất gánh nặng.
Nhìn Hoắc Dận, tuy thân thể và tính cách của cậu không tốt bằng Mặc Bảo.
Nhưng năm năm tỉ mỉ bồi dưỡng, rất nhiều chỗ có thể nhìn ra được cậu vẫn mạnh hơn em trai cậu rất nhiều.
Ôn Hủ Hủ nhìn cậu con trai lớn tuổi còn nhỏ đang kéo violin bên hồ như một quý ông, cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt không đành lòng kia từ trên người con trai
Sau đó, cô cầm theo một cái đĩa rỗng và chạy về phía con gái đang học làm bánh.
Vẫn là con gái tốt, cô có thể quyết định học gì.
Ôn Hủ Hủ nghĩ thông suốt rồi, dần dần quen với cuộc sống như này, mỗi ngày ở nhà chăm sóc bọn trẻ, sau đó phục vụ bọn họ ăn uống.
Còn Hoắc Tư Tước cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của hắn đối với cô cũng tốt hơn nhiều so với trước kia, tuy thỉnh thoảng còn châm chọc cô hai ba câu, nhưng khi cô ở lại chỗ hắn, lại không còn tìm cô nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ hắn chuyển giới rồi?
Hắn không còn muốn ly dị cô ấy à?
Ôn Hủ Hủ nghĩ mãi cũng không ra, nhưng nếu hắn không nhắc tới thì cô cũng không nói, cô sợ sau khi nói xong, sẽ phá vỡ hoà khí, làm cho cô không thể chung sống hạnh phúc với bọn trẻ như bây giờ.
Cho đến ngày hôm đó, ông cụ đột nhiên đến cửa.
"Cháu trai ngoan, mau để cho ông nhìn xem các con nào, mấy thằng nhóc này chỉ biết ở đây không chịu đến thăm ông nội."
Ông cụ vừa đến nhìn thấy mấy cậu bé đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa, không tránh khỏi oán giận vài câu.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy ông ấy, vội vàng bưng trà tới: "Xin lỗi ba, là bọn chúng chưa hiểu chuyện chỉ lo chơi đùa, sau này con sẽ thường xuyên dẫn bọn chúng đi qua thăm ba.”
"Vẫn là con hiểu được cảm giác của ba."
Ông cụ nghe vậy tâm trạng mới tốt lên, tiếp nhận trà cô rót, ngồi ở trong hoa viên vừa phơi nắng vừa từ từ thưởng thức trà.
Ôn Hủ Hủ trước kia phục vụ ông ấy quen rồi, nhìn thấy ông ấy uống trà lập tức cầm một đĩa hạt thông đến, giống như thường ngày bốc hạt cho ông ấy.
"Đúng rồi, nghe nói trong khoảng thời gian này con đều ở đây, đã quen chưa?"
"Rất tốt, mỗi ngày đều chăm sóc bọn trẻ, cũng không làm chuyện gì khác, sống rất tốt.”
Ôn Hủ Hủ tùy ý trả lời một câu.