Đây là giải pháp cuối cùng Ôn Hủ Hủ nghĩ ra.
Cô dự định tìm một công việc trước, sau đó tạm ứng trước một số tiền. Vì phải nuôi hai đứa nhỏ nên khi mới đến Clear cô cũng đã từng làm như vậy.
Ôn Hủ Hủ lên xe Kiều Thời Khiêm.
Vốn cho rằng anh ta sẽ lập tức dẫn cô đi gặp người bạn kia. Nhưng qua vài phút sau, Ôn Hủ Hủ thình lình phát hiện anh ta lại dẫn cô đi tới một quảng trường vô cùng phồn hoa ở trung tâm thành phố.
Đây là......
"Anh nghĩ em nên đi thay quần áo trước đi. Bạn anh là người ưa sạch sẽ, nên em biết rồi đấy..."
Người đàn ông đang lái xe liếc mắt qua nhìn, trên mặt mang theo ý cười lướt qua người Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Chỉ một lúc, cô theo phản xạ nhìn xuống chiếc áo khoác đang mặc.
Chiếc áo khoác này thực sự hơi bẩn.
Từ sau khi cô đến Vịnh Thiển Thủy, quần áo trong phòng trọ còn chưa có chuyển qua. Mấy ngày nay cô vẫn mặc chiếc áo khoác lúc trước còn ở bệnh viện mà con trai Mặc Bảo mang qua giúp cô.
Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Nhưng cô không biết, lúc hai người chạy xe đến trung tâm thương mại, một chiếc Bentley màu đen cũng đi theo sau lưng bọn họ...
Trên đường đi Cố Hạ nhất thời nảy ra chủ ý muốn tới trung tâm thương mại mua đồ.
Từ sau khi theo Hoắc Tư Tước, cuộc sống của cô ta rất xa hoa, ăn mặc đều là dùng đồ tốt nhất. Lần này định ở nước ngoài lâu như vậy, cô ta mới chợt nhớ ra mình không có đủ túi.
Cố Hạ quyết định tạt vào mua thêm mấy cái.
“Tư Tước, vậy anh chờ em một lát ha, em lập tức xuống ngay.”
“Ừ.”
Hoắc Tư Tước tiếc rẻ ánh mặt không thèm nhìn cô ta. Sau khi xe dừng lại, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra xem có việc gì gấp không.
Cố Hạ thấy vậy cũng không dám quấy rầy hắn. Sau khi mặc áo khoác dày của mình vào, cô liền chui ra khỏi cửa xe.
“Em có muốn lên lầu không?”
“Không cần đâu, chỉ là thay áo khoác thông thường thôi, chúng ta tìm một chỗ ở tầng dưới mua một cái là được rồi.”
“Cũng được, vậy xuống dưới lầu đi, em có lạnh không?”
“Không lạnh không lạnh, đi thôi.”
“……”
Tiếng nói chuyện đứt quãng, bởi vì chỗ đậu xe quá rộng, Cố Hạ vừa mở cửa xe, có người mang theo gió lạnh đi vào.
Ngón tay Hoắc Tư Tước đang lướt điện thoại cũng dừng lại một chút.
Gần như theo bản năng, sau khi nghe
thấy giọng nói quen thuộc đó, ánh mắt hắn liền đảo qua bên này.