Vì thế người giúp việc này rời đi rồi, Ôn Hủ Hủ ở trong phòng bệnh chờ người.
Thế nhưng cô thật không ngờ, cô đợi đến buổi chiều, Trì Úc không đến, ngược lại là ông cụ đến đây.
"Con gái, con cảm giác thế nào rồi? Ba nghe nói con đã tỉnh cho nên ba đến thăm con, bây giờ con không sao chứ?”
Ông cụ chống nạng đi vào phòng bệnh, vẫn là dáng vẻ hòa ái dễ gần kia, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ông ta thậm chí còn thân thiết tới xem đầu cô.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Trong nháy mắt, nỗi ấm ức trong lòng dâng lên, cô sắp khóc trước mặt ông ta rồi.
Nhiều năm như vậy, thật ra cô vẫn luôn coi ông ta như cha ruột, ông ta có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô, cô sẽ dựng lên lớp vỏ bọc kiên cường trước mặt mọi người.
Nhưng cô sẽ cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang trước mặt ông ta.
Hốc mắt Ôn Hủ Hủ đỏ hoe, muốn gọi ra tiếng "Ba".
"Hủ Hủ à, chuyện này, để cho con chịu ấm ức rồi, ba không hề hay biết còn có người muốn moi bí mật nhà họ Hoắc chúng ta từ miệng con, may mà lúc ấy con tỉnh táo, nhà họ Hoắc mới tránh được một tai họa lớn, con gái, con yên tâm, sau này ba nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, con ở bên cạnh ba đừng đi đâu nữa, được không?"
Bỗng nhiên, ông cụ đang đứng ở bên giường bệnh, nhìn Ôn Hủ Hủ đưa ra một quyết định nghiêm túc.
Ôn Hủ Hủ sững người.
Sau này đều ở bên cạnh ông ta? Là trở về nhà cũ nhà họ Hoắc sao?
Vậy ý ta ấy là... sau này cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh ông ta cho đến hết đời? Vì bí mật nhà họ Hoắc bọn họ?
Vậy rốt cuộc là ở bên cạnh ông ta?
Hay bị giam cầm?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô vốn phản ứng chậm chạp, giờ phút này mặc dù trong đôi mắt rõ ràng mang theo ý cười thân thiết, nhưng bên trong thật ra lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương!
Tiếng gọi ‘ba’ Ôn Hủ Hủ muốn gọi đã bị đè xuống trong cổ họng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của ông ta như vậy, trước kia ánh mắt ở trước mặt cô đều là dịu dàng, thân thiết, yêu thương.
Nhưng bây giờ nó giống như một vực nước sâu lạnh lẽo, xa lạ mà lại âm trầm đến mức ngay cả thần kinh của cô cũng run rẩy!
"Chú Hoắc, chuyện năm đó, không phải con cố ý..."
"Ba biết, nếu con cố ý thì con sẽ không nhìn thấy."
Không nghĩ tới, ông cụ lại phản ứng rất bình thản.
Ôn Hủ Hủ nghe vậy, có chút không nhịn được, hốc mắt đỏ hoe: "Nếu đã như vậy, tại sao chú nhất định phải bảo con theo chú chứ? Chú có biết bao nhiêu năm nay cháu luôn không nói ra, chưa từng nói với bất cứ ai.”
"Đúng vậy, ba tin con, nhưng con mang theo bí mật này sẽ không an toàn."
“...... Ý chú là sao?” Ôn Hủ Hủ rưng rưng nước mắt một lúc lâu mới hỏi.