Ôn Cận chỉ có thể đặt một vé máy bay cho mình trở về.
Nhưng thật không ngờ, ngay buổi tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của cậu Đỗ Hoa Sanh.
"Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc con đang làm cái gì vậy? Con chỉ vì kiếm tiền mà thật sự không quan đến chuyện khác sao? Không cần gia đình của con, không cần con cái của con, cái gì cũng không cần đúng không?”
Sau khi Đỗ Hoa Sanh mắng chửi trong điện thoại này.
Ôn Hủ Hủ rất vui khi nhận được cuộc điện thoại này , bởi vì đã lâu rồi đây là lần đầu tiên cậu cô chủ động gọi tới.
Thế nhưng cô sửng sốt trước những ời trách mắng của ông ta.
"Cậu, con… con làm sao? Không phải con vẫn đang quan tâm sao?”
Cô đang ám chỉ Đỗ gia, Ôn gia, cùng với người ba sắp ra tù của cô.
Thế nhưng khi cậu cô nghe xong, tức nghẹn họng: "Quan tâm? Con quan tâm cái gì vậy? Con có biết con trai con thế nào không? Cậu nói cho con biết, con mà còn mặc kệ nữa thì con chờ về nhận xác nó đi.”
Lời nói của Đỗ Hoa Sanh rất độc ác, đứa nhỏ mới mấy tuổi đầu mà ông ta lại có thể nhắc tới hai chữ "nhận xác".
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức trở nên trắng bệch.
"Cậu, cậu có ý gì vậy? Bọn chúng... làm sao?”
"Có chuyện gì sao? Tự mình đi xem đi!” Sau đó ông ta tức giận cúp điện thoại, không lâu sau gửi cho Ôn Hủ Hủ một tấm ảnh.
Ôn Hủ Hủ nhận được tin nhắn, vội vàng mở ra.
Kết quả cô không ngờ vừa mở ra đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn sưng giống như đầu heo trên màn hình điện thoại.
Hơn nữa đáng sợ nhất chính là trong đường miệng nhỏ nhắn có một cái lỗ lớn, dường như bị cái gì đó khoét rỗng, đồng tử của Ôn Hủ Hủ kịch liệt co rút lại.
Hai tay Ôn Hủ Hủ run rẩy!
"Ai làm? Ai làm chuyện này? Ai làm con trai con thành ra thế này?!!”
Cô mới nhìn đã mất khống chế, cầm lấy điện thoại thét chói tai, cô hoàn toàn bị sát khí và hoảng loạn lấn át.
Ôn Cận đứng ở phía sau cô, nhìn thấy cô mất khống chế thành như vậy, cậu cũng liếc qua điện thoại di động, sắc mặt cũng lập tức thay đổi rõ rệt!
"Cái này... Có phải Mặc Bảo không? Mặc Mặc nó làm sao vậy? Có phải bị đánh không? Tại sao nó lại đáng sợ như vậy? Ai đã đánh nó thành ra như thế này? Như vậy mà Hoắc Tư Tước cũng mặc kệ sao?!!”
“......”
Ôn Hủ Hủ chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Đỗ Hoa Sanh đã gửi một tin nhắn tới.
"Mặc Bảo nói, chính mẹ kế của nó đã làm cho nó thành ra như vậy, hiện tại cô ta đã ra tay nặng ác độc như vậy, vậy sau này thì sao? Sau này chờ cô ta có con riêng của mình, thì sẽ đối với anh em bọn chúng ra sao nữa?”
“!!!”
Ôn Hủ Hủ lại run rẩy kịch liệt!
Mà lúc này đây, nghe thấy con trai mình bị thương như thế, Đỗ Hoa Sanh lại nói là do mẹ kế của cậu bé làm, khiến cho lửa giận trong cô càng lúc càng bùng cháy, giống như cô bị cái gì đó giáng cho một đòn mạnh.
Mẹ kế?
Chẳng lẽ Hoắc Tư Tước đã kết hôn với Lạc Du rồi?
Trái tim cô lập tức như bị thứ gì đó bóp chặt, rõ ràng đã trôi qua nửa năm rồi, lòng cô chưa từng có bất kỳ gợn sóng nào.
Nhưng ngay lúc này, khi cô nghe được thông tin này, đến thở cũng cảm thấy đau.
"Dù sao... cũng là con của hắn, mà hắn cũng mặc kệ sao?”
"Nếu hắn mà quan tâm thì có thể như bây giờ sao? Cậu nói cho con biết, nhà họ Lạc bây giờ và nhà họ Hoắc mặc chung một cái quần rồi, bọn họ đã sắp ở cùng một chỗ, nếu con không muốn con trai con chết trong tay bọn họ thì mau cút về cho cậu!”
Cuối cùng Đỗ Hoa Sanh nói ra một câu rất gay gắt.
Sau đó, ông ta cúp máy.
Ôn Hủ Hủ dao động...