Tiếng thét chói tai không hề báo trước trong cổ họng cô phát ra, cả lầu hai đều nghe thấy.
Thật đáng sợ!
Đây có phải là một ma không? Vừa rồi rõ ràng cô đã nghe thấy hắn đã đi xuống, vì sao còn có thể xuất hiện ở cửa phòng này? Hắn có biết như vậy sẽ dọa chết người hay không?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn trống rỗng.
Hoắc Tư Tước đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô.
Biểu cảm của hắn có chút dọa người, giống như cuồng phong bão táp sắp tới, nổi giận đến đáng sợ! Nhưng mà có chút quái dị chính là ngoại trừ những thứ này, trên khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng của hắn không còn biểu cảm gì khác.
Chẳng lẽ sau nửa năm, hắn đối với cô chỉ còn lại mấy thứ này?
Ôn Hủ ngơ ngác nhìn.
"Cô không chết?"
“...... Cái gì?”
Trong nháy mắt đầu óc Ôn Hủ Hủ trống rỗng, trong lúc bất chợt không hiểu lời này của hắn có ý gì?
Kết quả Hoắc Tư Tước nhìn thấy cô phản ứng như vậy, biểu hiện của hắn thậm chí còn đáng sợ hơn: "Cô to gan lắm, dám lừa tôi!”
"Hả!!"
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì? Hoắc Tư Tước đã đưa tay túm lấy cổ áo cô, sau đó đè mạnh cô trên cánh cửa.
"A..." Ôn Hủ Hủ thật sự không ngờ lại đột nhiên cảy ra chuyện này, cô hoảng sợ kịch liệt giãy dụa.
"Hoắc... Tư Tước, anh buông tôi ra, Hoắc Tư Tước..."
"Buông cô ra? Cô còn không biết xấu hỏi nói tôi buông cô ra? Ôn Hủ Hủ, cô to gan thật đấy, dám chơi trò giả chết trước mặt tôi, hôm tôi sẽ tác thành cho cô!”
Cả người hắn toả ra ý muốn giết nguòi, bóp chặt cổ cô!
"Cậu chủ! Cậu đang làm gì vậy? Cậu buông cô ấy ra đi!”
Thời khắc mấu chốt, cũng may dì Vương ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, dì ta lập tức hét lớn chạy tới ngăn cản Hoắc Tư Tước.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đã bị bóp đến tím ngắt!
Cuối cùng hắn cũng buông ra, ngã gục xuống bên cạnh người giúp việc kịch liệt ho khan: "Khụ khụ khụ khụ..."
Tại sao lại thế này?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao hắn đột nhiên giống như khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô trước đây?
Cả người Ôn Hủ Hủ run rẩy kịch liệt, cô bị dọa đến mức hai mắt ứa đầy nước mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, giống như một con nai con bị dọa sợ.
Dì Vương thấy vậy, chỉ có thể lén giải thích bên tai cô: "Ôn tiểu thư, ký ức trước đó của cậu chủ và cô đã bị Lạc tiểu thư thôi miên xóa bỏ rồi.”
"Dì nói gì?"
Ôn Hủ Hủ đột nhiên như bị sét đánh!