''Không được, Tiểu Cận, chị không thể đưa thứ này cho ông ta được, đây là thứ duy nhất chúng ta có, đưa cho ông ta rồi chúng ta sẽ không còn vốn liếng để vực Ôn gia dậy nữa.''
''Không sao, cho dù chị đưa cho ông ta thì ông ta cũng không thể ra khỏi căn phòng này được.''
Ôn Cận đột nhiên xuất hiện lạnh lùng nói một câu.
Sau đó ngón tay thon dài của cậu cầm hợp đồng này đưa qua.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Không ra khỏi căn phòng này được? Có ý gì?
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vì sao thiếu niên kia lại nói những lời này? Cậu không nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Cậu có bị ngốc không vậy?
Đám người Lâm n cười to.
Mà sắc mặt hai người Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm lại càng trầm hơn.
Tên nhóc này sao lại nghịch ngợm vào đúng lúc này chứ?
Nhưng họ nhanh chóng phát hiện đám người kia không cười được nữa, sắc mặt họ trở nên vô cùng khủng hoảng, ánh mắt đều nhìn về phía đại ca của mình... Lâm n!
''Đó là cái gì? Điểm đỏ trên mặt đại ca ấy.''
''...Có phải là... súng ngắm không?''
''Súng... ngắm?''
Lời vừa dứt, mọi người đều hỗn loạn, sau khi một tiếng kêu sợ hãi vang lên, tất cả mọi người đều ôm đầu tránh đi khắp nơi.
Bao gồm cả Lâm n, ông ta cũng muốn trốn.
Nhưng ông ta như bị điểm huyệt, ánh mắt tập trung nhìn chấm đỏ giữa trán, mặt xám như tro, động cũng không dám động.
''Đừng...Đừng làm loạn, người anh em, có chuyện gì bình tĩnh nói, bình tĩnh nói.'' Ông ta còn run rẩy giơ hai tay lên.
Hai người Ôn Hủ Hủ hoàn toàn trợn mắt há mồm.
Súng ngắm?
Súng ngắm ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Bọn họ như bị sét đánh, căn bản không dám tin những gì mình vừa nghe, bao gồm cả Kiều Thời Khiêm.
Nhưng thực sự lúc anh ta nhìn qua có thấy một chấm đỏ giữa trán Lâm n!
Cmn!
Chuyện này cũng quá sợ rồi!
*
Cuối cùng Lâm n chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ qua cho mấy người Ôn Hủ Hủ.
Nhưng ông ta không cam tâm, sau khi chấm đỏ giữa trán mình biến mất, ông ta ra khỏi phòng, trốn ở một nơi khó có thể theo dõi, ánh mắt nhìn về phía căn phòng kia tràn ngập sự độc ác.
''Món nợ hôm nay tôi sẽ nhớ thật kĩ.''
''...''
Lúc này Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, ở cửa chỉ có mình Ôn Cận.
Cậu nghe được câu uy hiếp này, thong thả đi ra.
''Ông nói rất đúng, chuyện ngày hôm nay tôi cũng nhớ kĩ.''
''Cậu nói cái gì?''
''Tôi nói, tôi cũng sẽ nhớ kĩ ông, ông nên cảm thấy may mắn vì viên đạn vừa rồi không bắn thủng đầu ông, nếu đổi lại là trước kia, người cầm một tỷ của tôi đã sớm biến thành cái sàng rồi!''