"Còn nữa, tịch thu toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Trì, chứng cứ đưa đến cục cảnh sát, nói cho bọn họ biết không có mệnh lệnh của tôi, không được thả một người nhà họ Trì nào, bao gồm cả Hoắc Anh Nga!”
Câu cuối cùng, người đàn ông này gằn từng chữ một!
Thật điên rồ! Thật tàn nhẫn!
Gần như nhổ tận gốc nhà họ Trì, không chừa một ai!
Về điểm này, ít nhiều cũng có liên quan đến khiếm khuyết di truyền của hắn.
Vì thế buổi trưa ngày hôm đó, nhà họ Trì ở Hoa Viên Cẩm Tú không thể ngờ nhà mình lại có họa từ trên trời giáng xuống, chỉ trong vài giờ, bọn họ đã bị "tịch thu tài sản" không còn gì cả.
——
Ôn Hủ Hủ tỉnh lại đã là buổi tối, cô mở hai mắt ra nhìn trên đỉnh đầu được ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng chiếu rọi, nhìn có chút chói mắt, một lúc lâu sau cô cũng không nhớ ra rốt cuộc mình đang ở đâu?
Còn có, tình hình hiện tại của cô là gì.
Cô có phải đi làm không?
Có vẻ như ngày nghỉ phép của cô trong tháng này đã vượt quá kỳ nghỉ hàng tháng của Clear rồi, nếu cô không đi làm thì không thể nhận được tiền thưởng.
Vì vậy cô muốn đứng dậy.
Thế nhưng, ngay khi cô chống người khỏi giường bệnh, bỗng nhiên trên đầu truyền đến một cơn đau đớn xé rách, cô chợt kêu lên đau đớn rồi lại ngã về sau.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao đầu cô lại đau như vậy?
Trong cơn đau không thể chịu đựng được, cô đưa tay sờ về phía đầu mình, nhưng vào lúc này, trong tai cô nghe thấy một tiếng bước chân vội vàng: "Cô tỉnh rồi sao? Đừng lộn xộn, vết thương của cô vẫn chưa ổn.”
Giọng nói trầm thấp rất quen thuộc, còn mang theo chút lo lắng.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đang đi tới, hắn cao lớn có khuôn mặt đẹp trai, đẹp giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất trong tay bật thầy.
Ôn Hủ Hủ giật mình!
Cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ, cô nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích.
Chỉ có đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mờ mịt đầy thắc mắc, ngơ ngác nhìn hắn, làm cho bước chân của Hoắc Tư Tước đang chạy về phía cô cũng chậm lại, lòng hắn trùng xuống, ngón tay cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Cô không biết hắn à?
Hay cô không nhớ hắn? Ngớ ngẩn rồi?
Trái tim Hoắc Tư Tước như bóp nghẹn lại, chậm rãi đi tới, hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô: "Ôn Hủ Hủ?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Đôi mắt đen nháy ngơ ngác nhìn hắn sau đó giật giật.
Nhưng mà rất kỳ quái, bởi vì ánh mắt của cô nhìn giống như đang suy nghĩ cái gì đó, rốt cuộc hiện tại là tình hình gì?
Sau đó, chờ Hoắc Tư Tước kiềm chế không được nữa cuối cùng cũng tiến lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đột nhiên thay đổi nhìn chằm chằm vào hắn, một giây sau, cô nhanh chóng lui về phía sau giống như gặp ma vậy.