Một tiếng nổ lớn, nó xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong biệt thự, đập vỡ ti vi trong phòng khách.
Lạc Du: "..."
Cô ta chưa kịp phản ứng, người cô ta đang đỡ trong tay che lỗ tai của hắn lại, đau đớn ngã xuống đất.
"Hoắc Tư Tước! Hoắc Tư Tước!!” Lạc Du luống cuống, cô ta ngồi xổm xuống hét lớn lên, phát hiện trong một lúc ngắn ngủi người đàn ông đã cuộn mình nằm trên đất, hai lỗ tai đều là máu đỏ tươi.
Ánh mắt của hắn cũng trong nháy mắt bị màu đỏ của máu lấp đầy.
"Không, không phải như vậy..."
Cô ta hoàn toàn bị dọa sợ, khuôn mặt không còn chút máu giống như một người chết vậy.
Bởi vì không ai biết rõ hơn cô ta, tình trạng này có nghĩa là gì.
Lúc đám người Lãnh Tự nghe thấy tiếng súng vang lên, nhân cách thứ hai của Hoắc Tư Tước đã từ trên mặt đất đứng lên, hắn giống như ma quỷ khát máu, kéo Lạc Du kêu thảm thiết tiến vào phòng bếp.
"Đừng! Tổng giám đốc!”
Tất cả mọi người đều bị một màn này doạ sợ, ngay lập tức theo sát vào phòng bếp.
Hai đứa nhỏ trên lầu cũng nghe thấy động tĩnh, nếu không phải dì Vương ở phía trên ôm chặt bọn chúng lại, chỉ sợ bọn chúng cũng đã xuống dưới lầu.
"Ba... ba xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc Bảo trước khi dì Vương vẫn chưa tới đã “may mắn” nhìn xuống dưới lầu, thấy ba bỗng nhiên trở nên rất đáng sợ, đứa nhỏ này bị dọa sợ trốn ở trong lòng dì Vương kịch liệt run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cũng trắng bệch.
Cậu cũng chưa từng nhìn thấy ba như vậy, đêm nay là lần đầu tiên.
May mắn thay, cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn bị Lãnh Tự đánh ngất khống chế được, sau đó nhanh chóng mang hắn đi.
“Tiểu Lãnh, các cậu muốn đưa tiên sinh đi đâu đấy?”
“Dì Vương, dì yên tâm, tôi đưa hắn đi tìm ông cụ, đúng rồi dì ở nhà trông chừng hai đứa trẻ đừng để bọn nó chạy lộn xộn khắp nơi, biết không?”
Khi rời đi Lãnh Tự lại dặn dò dì Vương lần nữa.
Chuyện phát triển đến mức này, tình hình thực sự đã trở nên rất nghiêm trọng, bởi vì vào lúc này một viên đạn đã gây ra tình huống khẩn cấp cho Hoắc Tư Tước.
Lãnh Tự kéo Lạc Du cùng rời khỏi vịnh Thiển Thủy
Lúc rời đi, cũng không quên khóa kín nơi này.
Hôm nay, thật sự sắp nổi gió…
…
Tối hôm nay Ôn Hủ Hủ lại ngủ rất ngon.
Cô cũng đã quên mình trở về bằng cách nào, vừa tỉnh dậy nhìn thấy ngọn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu và tấm ga trải giường màu trắng trên người, cô mới chậm rãi nhớ ra chuyện đêm qua.
Cho nên, cô đang ở khách sạn?
Hoắc Tư Tước đưa cô đến?
Trong lòng cô chợt ấm áp không lý do, leo xuống khỏi giường, cô định đi nhà vệ sinh nhưng lại phát hiện ở cuối giường còn để hai túi giấy, cầm lên xem lại phát hiện bên trong là hai bộ đồ nữ mới toanh.
Đây là…”
“Reng reng reng…”
“Alo?”
“Xin chào, tiểu thư, xin hỏi cô đã dậy rồi sao? Có cần đưa bữa sáng lên bây giờ cho cô không?”
Là lễ tân của khách sạn này, lúc này đặc biệt gọi điện thoại lên hỏi Ôn Hủ Hủ có cần đưa bữa sáng đến không?
Ôn Hủ Hủ ngây người, theo bản năng hỏi ngược lại một câu: “Ai bảo các người đưa bữa sáng?”