Muốn vĩnh viễn khắc sâu nét mặt, giọng nói, thậm chí cả người của hắn vào trong đầu.
Hoắc Tư Tước: "..."
Có lẽ ánh mắt quá nồng nhiệt.
Hắn quay lại.
Nhưng mà ngay lúc này, tầm mắt của người phụ nữ này đã thu hồi lại, cô xoay người làm bộ rót cho mình ly nước, bình tĩnh đến mức làm cho người khác hoàn toàn không thể nhìn ra một chút manh mối nào.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước nheo lại.
Có lẽ hắn đã nhầm.
Hoắc Tư Tước rời khỏi bệnh viện, lúc đi không quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, bảo anh ta sáng sớm đến làm thủ tục xuất viện.
Người phụ nữ này cứ lải nhải suốt, có lẽ thật sự muốn về nhà rồi.
Vậy thì để cô trở về sớm.
Chỉ là hắn không biết, mấy giờ sau, khi bệnh viện chìm vào màn đêm yên tĩnh, y tá và bác sĩ trực đều nghỉ ngơi thì có một bóng người giống như một con mèo chui vào phòng bệnh này.
Sau đó, Ôn Hủ Hủ biến mất vào đêm đó.
——
Lúc tin tức truyền đến nhà họ Hoắc, ông Hoắc đang ở trong phòng khách chờ người tới.
Bên cạnh để mấy tờ giấy tờ nhà còn có vài món trang sức có giá trị, vừa nghe nói Ôn Hủ Hủ mất tích, ông ta giận dữ đứng lên, hất toàn bộ mấy thứ này xuống đất!
"Ôn Hủ Hủ! Mày làm tao thất vọng quá!”
Tiếng gầm tức giận của ông ta bùng nổ trong phòng khách này, toàn bộ nhà cũ xôn xao.
Thật kinh khủng!
Người nhà họ Hoắc căn bản không ai dám đi ra.
Chỉ có quản gia Hà Đình Ngọc sau khi nhìn thấy vậy, ông ta vội vàng quát lớn với người đến bẩm báo: "Các người còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi tìm? Tôi nói cho cậu biết, người chết thì phải thấy xác! Nếu không tìm được thì coi chừng cái đầu của cậu.”
“Vâng, lão gia!”
Mặt người này vàng như nghệ lập tức đi xuống truyền đạt mệnh lệnh.
Lúc này Hà Đình Ngọc mới tiến vào an ủi ông cụ đang tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.
"Lão gia, ngài trước hết bớt giận đã, chỉ trong một đêm cô ta không thể chạy đi đâu được, cho dù thật sự rời khỏi thành phố A, nhưng chỉ cần chúng ta điều tra đường cô ta rời khỏi đây thì nhất định có thể tìm được cô ta."
“......”
Ông ta tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng, nghe vậy mới bình tĩnh được chút.
Nhưng mà sát khí trên người ông ta vẫn không hề giảm bớt chút nào, ngược lại, sau khi bình tĩnh lại càng trở nên đáng sợ hơn!