Nhưng hắn không ngờ, đến trưa, một cổ đông trong ban giám đốc bình thường đều đứng về phía hắn lại đột nhiên đến tìm mình.
''Tư Tước, chuyện trong tập tài liệu nặc danh kia có phải là thật không? Con nói thật với chú đi.''
''Chú nói xem?''
Hoắc Tư Tước ngồi sau bàn làm việc, mặt không thay đổi hỏi ngược lại.
Vẻ mặt cổ đông kia lập tức trở nên nghiêm túc: ''Đương nhiên chú biết không phải thật, nhưng bây giờ đám người kia đang nghi ngờ, bọn họ nói, nếu đúng là vậy thì năng lực khống chế hành động của con có vấn đề rồi, tiếp đó sẽ áp dụng các biện pháp tiếp theo.''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Năng lực khống chế hành động?
Có ý gì?
Người đàn ông hơi nheo mắt, cuối cùng hắn thả bút trong tay xuống: ''Rốt cuộc chú đang muốn nói gì? Mấy lão già có phải lại đang lén giở trò sau lưng tôi không?''
Cổ đông ho khan hai tiếng, lúc này mới nói thật: ''Gần đây ban giám đốc thường nhắc lại những lời đồn về con ở trên mạng, bọn họ chất vấn chuyện này, nghe đồn còn có người lấy lại một số chứng cứ.''
''Bộp!''
Trong phòng làm việc yên tĩnh cuối cùng cũng vang lên tiếng ném mạnh thứ gì đó xuống bàn.
Chứng cứ?
Chứng cứ gì? Chứng cứ về bệnh tâm thần của hắn sao?
Người đàn ông lập tức bị chọc giận, từng đường nét trên khuôn mặt lạnh đi, đôi mắt đỏ bừng như dã thú bị chọc tức: ''Được, vậy để bọn họ công bố ra đi, tôi ngược lại muốn xem đó là chứng cứ gì đấy?''
''Tư Tước, con tỉnh táo lại chút, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như bọn họ nắm được điểm yếu của con, dựa theo điều luật của ban giám đốc con cũng không thể chống lại được.''
Cổ đông nhìn dáng vẻ nổi giận của hắn thì nhanh chóng khuyên giải.
Thực chất cũng đúng là như vậy, vì đây là công ty theo hình thức đầu tư cổ phần nên mặc dù Hoắc thị có đang là người cầm quyền, nhưng nếu như người nắm quyền không phù hợp, gây hại đến lợi ích công ty thì những cổ đông khác có thể bãi miễn theo điều luật của ban giám đốc.
Hoắc Tư Tước nghe xong, sát khí trong mắt không những không dịu xuống mà ngược lại càng dày hơn.
''Vậy cứ việc làm đi, tốt nhất là trước khi tôi phát điên, nếu không đừng trách tôi giết hết bọn họ rồi mới biến thành quỷ đến tìm tôi!''
''...''
Một lúc lâu sau, cổ đông nhìn người đàn ông đã phát điên mà không thể nói lời nào.
Hoắc Tư Tước đúng là rất ngông cuồng, đôi khi ngông cuồng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Mà điểm này, những người ở nhà Hoắc gia đều hiểu rất rõ, đặc biệt là chú nhỏ Hoắc Chính Hoa nhìn hắn lớn lên.
Cho nên, một buổi chiều nọ, khi ông ta thấy chén canh hạt sen mình đưa cho Mặc Bảo bị cậu bé lén đổ vào một bình nhỏ rồi mang đi.