Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tắm rửa?

Giết cô đi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại nóng bừng lên, ánh mắt dời khỏi cơ thể vạm vỡ vẫn còn để trần của hắn, kéo chăn trùm kín đầu.

''Không muốn, anh ra ngoài, em không muốn cho anh vào.''

''...''

Hai người cũng đâu phải lần đầu đâu, xấu hổ cái gì chứ?

Hoắc Tư Tước không thể hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này, nhưng sáng nay tâm trạng hắn rất tốt, cô đã nói hắn ra ngoài, sau khi thay xong quần áo, hắn ngoan ngoãn đi xuống tầng.

''Ba, ba dậy rồi, ba dậy muộn quá, chúng con ăn xong bữa sáng rồi.''

Mấy bạn nhỏ đã ngồi dưới tầng chơi được một lúc, đặc biệt là Mặc Bảo, sau khi nghỉ ngơi một đêm, cậu bé đã khôi phục tinh thần, thấy ba xuống thì nở nụ cười vô cùng tiêu chuẩn nói.

Hoắc Tư Tước thấy vậy tâm trạng càng tốt hơn.

Hắn đi đến xoa đầu cậu bé: ''Con không sao chứ?''

Mặc Bảo lập tức cười lắc đầu: ''Không sao ạ, con đã sớm khỏe rồi, mẹ đâu ba? Mẹ thế nào? Tối hôm qua ba có chăm sóc cho mẹ không vậy?''

Đứa nhỏ này lại còn nói một câu hai nghĩa.

Hoắc Tư Tước chỉ có thể xoa đầu nhỏ của bé rồi đi vào phòng bếp.

''Tiên sinh, ngài dậy rồi, hôm nay ngài không cần đến công ty sao?''

''Ừm.'' Hoắc Tư Tước lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía đồ vật đặt trên bàn bếp: ''Đó là cái gì?''

''Là yến bổ máu, không phải tiên sinh nói chưng cho Ôn tiểu thư ăn sao? Sáng nay tôi đã chưng hai bát.'' Người hầu này vậy mà còn kể công với hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước có chút không được tự nhiên.

''Tôi không ăn.''

''Tôi biết, hai bát này đều chưng cho Ôn tiểu thư ăn, phụ nữ cần bồi bổ rất nhiều.''

''...''

Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Hoắc Tư Tước ra khỏi phòng bếp, định ra sân xem mấy đứa nhỏ thì đúng lúc này có một người xuất hiện bên ngoài biệt thư.

''Hoắc Tư Tước, tôi nghe nói anh nghỉ nên cố ý đến đón anh đây, khó có dịp tôi ở trong nước, tôi kiểm tra cho anh xong tôi sẽ đi.''

Lạc Du quen thuộc đi từ cửa lớn vào như người ở nơi này.

Cô ta mặc một chiếc áo kaki vải màu kem, bên trong là áo len trắng, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, mái tóc nâu dài bay bay theo gió khiến dáng người yểu điệu thục nữ của cô ta càng được phác họa rõ ràng.

Đương nhiên cô ta cũng cười rất tươi.

Ôn Hủ Hủ vừa tắm xong, cô đang cầm khăn lau đầu bước ra từ phòng ngủ tầng ba, vừa cúi đầu đã thấy cảnh này, trong lòng không khỏi nôn nao...

''Kiểm tra cái gì? Tôi không cần.''

Hoắc Tư Tước từ trước đến nay vẫn vô cùng lạnh nhạt với người phụ nữ này, hắn không chút cảm xúc nói một câu rồi bước ra sân.

Lạc Du cũng đã quen với chuyện này, cô ta đi theo sau hắn.

''Đây không phải là chuyện anh nói không cần là được, tôi nói cho mà nghe, Hoắc Tư Tước, anh đừng quên tôi là bác sĩ, tôi bỏ biết nhiêu việc để đến đây không phải để chơi với anh.''

''Cô có thể không đến.''

''Tôi cũng muốn, nhưng ông cụ nhà anh gọi điện thúc giục hết cuộc này đến cuộc khác, sao tôi có thể không đến được? Còn miêu tả anh rất dọa người nữa, anh mau chóng đi đi, đừng ở đây lề mề nữa, tôi khám cho anh xong còn làm việc khác nữa.''

Lạc Du không kiên nhẫn nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang không để ý đến mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK