Lúc này Ôn Hủ Hủ đã không mở nổi mí mắt rồi.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay đã không nghỉ ngơi, hơn nữa buổi tối lại bị tên súc sinh Hoắc Kiêu kia tra tấn một lúc lâu..
Vì thế khi Hoắc Tư Tước thả cô xuống, để cô lên xe, cô lập tức ngoan ngoãn chui vào, chỉ trong chốc lát cô giống như mèo nằm sấp ở ghế sau ngủ thiếp đi.
"Đưa tôi... đến khách sạn..."
Cuối cùng cô ngủ thiếp đi, Hoắc Tư Tước nghe câu nói mơ hồ của cô
Hắn nhìn vào gương chiếu hậu, nhíu nhíu mày.
Đến khách sạn?
Không phải cô sống ở Đỗ gia sao? Sao lại đến khách sạn?
Hắn rất muốn quay đầu lại lay cô tỉnh để hỏi chuyện, nhưng cuối cùng sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, hắn đành từ bỏ, sau đó khuôn mặt tuấn tú u ám khởi động xe.
Đỗ gia lại đang làm cái quái gì?
——
Đêm nay Lạc Du cũng không thể tìm được Hoắc Tư Tước.
Lâm Tử Dương nói tổng giám đốc có việc ra ngoài đột xuất, có lẽ khách hàng tìm hắn gấp, Lâm Tử Dương bảo cô ta thư giãn trở về vịnh Thiển Thuỷ chờ là được.
Thế nhưng không bao lâu sau, Lạc Du trở về nhà họ Lạc lại nhận được một tấm ảnh một người đàn ông đang cõng người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía trước.
Bức ảnh đó được chụp rất đẹp.
Màn đêm yên tĩnh, xung quang không có một bóng người nào, nhưng cũng vì thế mà tấm ảnh kia mới chụp hai người bọn họ rõ nét như thế, bọn họ thân mật ở cùng nhau.
Gió đêm dịu dàng thổi tới, nhấc góc váy của người phụ nữ lên, nhưng nhanh chóng bị tay người đàn ông đè lại, dường như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Phải thân mật đến mức nào mới có thể có hành động như vậy?
Điện thoại di động của Lạc Du suýt chút nữa đã bị cô ta bóp nát.
Không, không thể nào!
Thuật thôi miên của cô ta, sao cô ta có thể làm sai được? Cô ta là thiên tài tâm lý học nổi tiếng trong và ngoài nước, làm sao một cái thôi miên nho nhỏ lại thất bại chứ?
Lạc Du bị kích thích rất lớn, cô ta cầm túi xách của mình muốn ra ngoài.
Vừa vặn lúc này bà Lạc vẫn chưa ngủ, ở dưới lầu nhìn thấy con gái lại vội vàng đi xuống, bà ta kinh ngạc hỏi: "Tiểu Du, con đi đâu vậy? Đã quá trễ rồi.”
“Đừng để ý đến con!”
Lạc Du chỉ ném lại một câu rồi lái một chiếc xe nhanh như chớp đi ra ngoài.
Mà cô ta không biết chính là ngay lúc cô ta rời đi, cách nhà bọn họ không xa có một chiếc BMW màu đen cũng ẩn núp trong bóng đêm nhìn thấy rốt cục cô ta cũng đã ra ngoài.
Người đàn ông bên trong xe lấy điện thoại di động ra: "Alo, ông chủ, cô ấy đi rồi.”
"Ừm, chắc cô ta sẽ đi tìm Hoắc Tư Tước, hơn nữa nếu tôi không đoán nhầm, một khi cô ta nảy sinh nghi ngờ y thuật của mình thì cô ta chắc chắn sẽ lại ra tay."
"Ý anh là ... cô ta sẽ thôi miên Hoắc Tư Tước một lần nữa?”
"Có khả năng, nếu không cô ta cũng nhất định sẽ kiểm tra mức độ mất trí nhớ của hắn ta, đến lúc đó anh bắn ra viên đạn kia là được."
Người này bỗng nhiên ở bên kia điện thoại nhắc nhở anh ta một câu.
Người trong xe nghe thấy vậy, không khỏi nhìn khẩu súng trong tay mình rơi vào trầm tư.
Thật ra anh ta không hiểu vì sao lại làm như vậy?
Một khẩu súng, một viên đạn vốn để giết người, vậy tại sao ông chủ này lại hao tâm tổn sức nhiều như vậy? Không trực tiếp lên nòng giết người mà còn phải bắn ra một phát súng này khi Hoắc Tư Tước bị vợ chưa cưới của hắn thôi miên.
Rốt cuộc là tại sao?