Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Đệ Ngũ Vũ tự phụ, nhưng cũng không dám liều mạng, lập tức lăn người trốn sau một cây cột đá.

Triệu Như Mộng tưởng rằng mình đã chết chắc, sau khi được cứu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lý Định Quốc bắn hết một băng đạn, Đệ Ngũ Vũ trốn sau cột đá khởi xướng phản kích: “Lão phu sẽ giết chết lũ chuột nhắt các ngươi đầu tiên!”

Đối với những người trong võ lâm, hận nhất chính là kẻ tiểu nhân lén bắn sau lưng.

Hành vi của Lý Định Quốc trong mắt Đệ Ngũ Vũ chính là như thế!

“Vèo!”

Lý Định Quốc chưa kịp đổi băng đạn, Đệ Ngũ Vũ đã nhảy đến trước mặt ông ấy.

“Hự!”

Đệ Ngũ Vũ đưa tay ra bóp chặt cổ Lý Định Quốc, sau đó bị lão ta nhấc lên cao.

“Buông ông ấy ra!”

Triệu Như Mộng lạnh lùng quát lớn.

“Đệ Ngũ Vũ, nếu không muốn toàn bộ gia tộc Đệ Ngũ bị diệt, thì tôi khuyên ông tốt nhất nên lập tức thả người xuống.”

Mạc Trung Đường vừa ra tay vừa lên tiếng uy hiếp.

Nhưng Đệ Ngũ Vũ như thể không nghe thấy gì, ngửa đầu nhìn Lý Định Quốc bị lão ta nhấc lên cao, khinh thường cười nói: “Hình như ngươi là võ quan có chức vị không thấp trong triều đúng chứ?”

“Có phải thấy bản thân là quyền cao chức trọng, thì trong thiên hạ không ai dám đụng đến ngươi đúng không?”

“Ha ha, đừng nói ngươi chỉ là một võ tướng, mà kể cả ngươi có là hoàng đế thì lão phu vẫn sẽ muốn giết là giết!”

Nói đến đây, lão ta quay đầu lại nhìn Triệu Như Mộng với Mạc Trung Đường.

“Người lão phu muốn giết, thì không ai cứu được cả…”

Đệ Ngũ Vũ nói xong, Lý Định Quốc đã ngửi thấy mùi của cái chết.

“Đùng đùng!”

Mạc Trung Đường dùng hết sức lực đá văng đám thành viên gia tộc Đệ Ngũ, sau đó dùng hết sức chạy về phía Đệ Ngũ Vũ.

Triệu Như Mộng cũng vận tốc tối đã lao đến chỗ Đệ Ngũ Vũ.

Cả hai đều muốn cứu Lý Định Quốc từ tay Đệ Ngũ Vũ!

Nhưng tiếc thay, nước xa không cứu được lửa gần!

Đệ Ngũ Vũ nhếch mép cười giả tạo: "Tôi đã nói, người tôi muốn giết thì không ai cứu được!"

Nói rồi lão ta định cắt đứt cổ Lý Định Quốc.

Nhưng đúng lúc này, Đệ Ngũ Vũ cảm thấy cánh tay mình như bị kẹp trong ê tô, không thể cử động dù chỉ là một chút.

"Vậy hả?"

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai lão ta, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống.

Bị giật mình, Đệ Ngũ Vũ quay đầu qua nhìn, thấy một thanh niên xuất hiện bên cạnh mình, khóe miệng đang nở nụ cười gian xảo như ẩn như hiện.

Không chỉ có như thế!

Hai mắt thanh niên đỏ ngầu, trong đồng tử của hắn, Đệ Ngũ Vũ nhìn thấy hình ảnh xác chết chồng chất như núi, máu chảy thành sông.

Giờ phút này, ngay cả kẻ tàn nhẫn độc ác như Đệ Ngũ Vũ cũng không khỏi rùng mình.

"Bùm!"

Thanh niên siết chặt tay, Đệ Ngũ Vũ đau đớn buông Lý Định Quốc ra, dùng hết sức thu tay lại, sau đó nhanh chóng lùi ra sau, nhìn chằm chằm thanh niên như hổ rình mồi: "Ngươi là ai?"

"Lão Lý, ông không sao chứ?"

Thanh niên đỡ Lý Định Quốc đứng dậy.

Lý Định Quốc vỗ vai thanh niên, tức giận nói: "Thằng nhóc này nếu cháu đến muộn một bước nữa, có khi không còn gặp được ông nữa đâu!"

"Vậy xem ra cháu vẫn đến kịp."

Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Tiếp theo ông đứng sang một bên nghỉ ngơi đi, xem cháu xử lý đám người đáng chết này."


"Ui..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK