Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau trận chiến này, toàn bộ thành viên cấp cao của Vô Tình Thần cung đã bị bắt, các thành viên chủ chốt cũng ngã xuống gần hết, những nhân vật quyền cao chức trọng dám cấu kết với họ cũng lần lượt bị thanh lý.

Thế lực tà đạo khuấy đục nước Hạ suốt mấy mươi năm cuối cùng cũng biến mất.

***

Ba ngày sau, hai mươi chín tết.

Hiện chỉ còn cách năm mới đúng một ngày.

Khi dân tứ xứ trở về quê ăn Tết, Tuyên Thành vốn phồn hoa náo nhiệt cũng thoáng lặng xuống.

Khoa học kỹ thuật Vân Dương đang mở cuộc họp cuối cùng, sau khi tổng kết thành tích mấy tháng cuối năm, cũng như phổ biến kế hoạch của năm sau thì chính thức tiến vào kỳ nghỉ Tết.

Tại phòng làm việc của tổng giám đốc, hai người Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao đang ngồi uống cà phê.

"Chị nói ý của ông nội là cho phép chị tới Hoàng Thành ăn Tết với cụ Lý và ông Lý hả?!" Nói đến đây, trong mắt Trần Thanh Dao thấp thoáng vẻ hâm mộ.

Có lẽ sâu trong lòng cô cũng hy vọng bản thân có thể danh chính ngôn thuận tới nhà họ Lý đón Tết.

Trần Thanh Tuyết mỉm cười, đáp: "Chị đã quyết định xong xuôi rồi, tối nay sẽ ăn bữa cơm tất niên với em và ông nội, sau đó thì chạy tới Hoàng Thành đón Tết với nhà ông Lý."

"Vậy cũng được." Trần Thanh Dao rất tán thành quyết định này của chị.

"Không biết bây giờ tên kia đang ở đâu nữa?" Trần Thanh Tuyết đột nhiên mím môi, hỏi.

"Thì chị cứ gọi hỏi thẳng là được mà!" Trần Thanh Dao đề nghị: "Em nghi là anh ấy đang ở bên cạnh ả đàn bà họ Diệp kia lắm."

"Dao Dao, em không cần quá để tâm vào chuyện này đâu."

Không một cô gái nào đồng ý chia sẻ người đàn ông mà mình thích với người phụ nữ khác, Trần Thanh Tuyết của trước kia cũng như vậy.

Nhưng sau khi hiểu biết về cuộc sống của Lý Trạch Vũ, chẳng biết từ bao giờ mà tâm trí cô đã thay đổi.

Yêu hắn, không hẳn là phải giữ chặt hắn bên mình!

Chỉ cần những lúc mình cần hắn, hắn kịp thời xuất hiện là đủ rồi!

"Chị này, chị thật sự không ngại chuyện anh rể có người phụ nữ khác ở bên ngoài hả?" Con ngươi Trần Thanh Dao đảo quanh một vòng, cả người bỗng tỉnh táo hẳn lên.

Trần Thanh Tuyết gật nhẹ đầu, đáp: "Dù anh ấy có thích em, chị cũng sẽ không phản đối."

"Chị à, chị đang nói bậy gì vậy." Mặt mày Trần Thanh Dao đỏ bừng, nói một đằng nghĩ một nẻo: "Anh ấy là anh rể của em mà."

"Ha ha ha…" Trần Thanh Tuyết bật cười: "Dao Dao, hai chị em ta đã ở bên nhau từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ chị lại không đoán ra được em đang nghĩ gì trong đầu sao?"

"Ôi chao, chị… chị đừng nói lung tung mà… Em nhớ ra rồi, bên em vẫn còn một phần báo cáo cần ký tên trước tết, em đi trước đây!" Trần Thanh Dao vội tìm cớ chạy trốn.

Trần Thanh Tuyết nhấp một ngụm cà phê, ý cười trên mặt càng thêm sâu sắc.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Trần Thanh Tuyết vốn tưởng em gái đi rồi lại quay về, nhưng chợt nhớ ra Trần Thanh Dao chưa từng gõ cửa, bèn nghiêm mặt, nói: "Mời vào!"

"Cạch!"

Cửa phòng mở ra, một cô gái khoác áo lông chồn màu đen bước vào, dung mạo xinh đẹp rạng ngời.

"Cô là?" Trần Thanh Tuyết khẽ nhíu mày.

"Xin chào, tôi tên Triệu Như Mộng, là vợ của Lý Trạch Vũ."

Triệu Như Mộng mỉm cười tự giới thiệu, còn thân thiện vươn tay ra trước.


Nhưng Trần Thanh Tuyết vừa nghe thấy mấy chữ "Vợ của Lý Trạch Vũ" là cả người đã cứng còng lại, ngồi đơ ra trên ghế, cũng quên luôn chuyện bắt tay chào lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK