“Tên biến thái nhà ông, dám nhìn lén tôi đi tiểu!” Lý Trạch Vũ tỏ vẻ khinh thường.
Tả Trung Nhân lảo đảo lùi về sau vài bước, cố gắng biện minh: “Tôi nhìn lén bao giờ?”
“Còn dám nói không có?”
“Bốp bốp…”
Lý Trạch Vũ tặng mấy cái bạt tai vào miệng ông ta, Tả Trung Nhân kêu rên: “Đừng đánh nữa! Phó Thánh Vương tha mạng…”
“Vù!”
“Dừng tay!” Hách Liên Vô Tình bất ngờ xuất hiện rồi chắn trước người Tả Trung Nhân.
Bấy giờ Tả Trung Nhân thở phào một hơi, cầu cứu: “Sư phụ cứu con, thằng nhãi này muốn giết con!”
“Lý Trạch Vũ, nếu cậu còn dám gây khó dễ vô cớ cho Trung Nhân thì đừng trách tại sao bổn tọa không khách sáo với cậu!” Hách Liên Vô Tình cảnh cáo.
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ bất mãn: “Lão Hách, có phải ông quá thiên vị lão già khốn nạn này rồi không?”
“Đây là phong cách làm việc của bổn tọa, cậu có ý kiến gì sao?” Hách Liên Vô Tình cực kỳ ngông cuồng.
“Mẹ nó! Đến đây đi, hôm nay hãy cho ông đây chứng kiến thực lực thật sự của cao thủ số một tà giáo đi!” Hách Liên Vô Tình làm trò năm lần bảy lượt, Lý Trạch Vũ không thể nhịn nổi nữa.
“Bổn tọa thành toàn cho cậu!”
Mặc dù Hách Liên Vô Tình từng thua dưới tay Lý Trạch Vũ, nhưng đó là trong tình huống cơ thể lão ta bị thương nặng. Bây giờ lão ta vô cùng tin tưởng vào sức mạnh bản thân.
“Vù vù!”
Hai người cùng di chuyển, chỉ trong một cái chớp mắt, cả hai lao vào giao đấu.
“Đùng!”
Tốc độ của cả hai cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi mà dường như người ta không nhìn rõ động tác tung chiêu của họ.
Hách Liên Vô Tình giậm chân xuống mặt đất một cái rồi lại nhảy lên không trung, dùng một chân đạp mạnh về phía Lý Trạch Vũ.
“Rầm!”
Lý Trạch Vũ đưa nắm đấm ra nghênh đón.
Sự dao động của khí kình khiến Tả Trung Nhân lảo đảo lùi về sau.
Tiếng động đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Yêu Cơ và Triệu Như Mộng cũng là một trong số đó.
Nhìn Hách Lý Vô Tình và Lý Trạch Vũ giao đấu đến mức chẳng phân biệt nổi trên dưới, biểu cảm trên mặt hai mẹ con có phần khác biệt!
Dù là ở bất cứ đâu, kẻ mạnh luôn được kính trọng!
Đến tận bây giờ Triệu Như Mộng mới thật sự được chứng kiến sức mạnh của Lý đại đương gia, khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ hoảng sợ, đồng thời trong lòng lại có chút sùng bái.
Yêu Cơ kích động không thôi, càng lúc lại càng tán thành quyết định gả con gái cho Lý Trạch Vũ.
Rể hiền của bà ta chẳng phải là Lý Trạch Vũ sao?
“Bốp!”
Lý Trạch Vũ và Hách Liên Vô Tình giao đấu, động tác của hai người càng lúc càng nhanh. Trước đó chỉ là thử, giờ mới là đánh thật!
“Trong số những người bổn tọa từng gặp, khả năng của thằng nhãi như cậu là tốt nhất. Trong thế hệ trẻ ngày nay, bổn tọa đây nguyện xưng cậu là người mạnh nhất!” Hách Liên Vô Tình khen ngợi rất thẳng thắn, nhưng tay lão ta lại tăng thêm lực, giống như muốn đánh ngã Lý Trạch Vũ chỉ bằng một cú đấm.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười khẩy: “Nếu không có tôi thì Hách Liên Vô Tình ông có thể được xưng là đệ nhất thiên hạ!”
“Đệ nhất thiên hạ ư? A…” Hách Liên Vô Tình tự giễu, lão ta không đáp lại lời này.
Lý Trạch Vũ bí mật vận động Ngự Long Thần Công, khí kình trong cơ thể lại càng trở nên mạnh mẽ. Sau khi ngưng tụ nó trong lòng bàn tay, hắn tung một chưởng về phía đối phương.