“Ha ha ha… Vậy thì tới đi.”
Okura Maafyei ngoan ngoãn nằm xuống, thậm chí còn chủ động cởi đai lưng kimono.
“Phu nhân, có chuyện rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy lo lắng bất ngờ truyền vào từ ngoài cửa.
Okura Maafyei và Yoshino cùng khựng lại.
“Có chuyện gì?”
Chuyện tốt bị quấy nhiễu, vì vậy giọng điệu của Okura Maafyei có phần lạnh như băng.
“Phu nhân, có kẻ đột nhập vào trang viên của chúng ta!”
Gì cơ!
Nghe thế, sắc mặt Okura Maafyei lập tức lạnh đi.
“Kẻ nào to gan như thế, chán sống rồi hả?”
Yoshino chỉnh lại quần áo, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Gã đàn ông ngoài cửa kính cẩn đáp: “Thưa ngài Yoshino, tất cả những người đó đều đeo mặt nạ, không biết là người của thế lực nào, nhưng trên tay bọn chúng đều được trang bị vũ khí rất mạnh!”
Người đeo mặt nạ?
Nghe thấy mấy từ này, Okura Maafyei và Yoshino lại một lần nữa biến sắc!
Đó chẳng phải là quân U Minh sao…
Với việc chiêu mộ được các cao thủ Hợp Khí Đạo, thế lực của hội Sơn Hợp trở nên lớn mạnh chưa từng có.
Okura Maafyei cũng cam đoan với đám cao thủ Hợp Khí Đạo đó rằng mình nhất định sẽ báo thù cho Kawasaki Ichiryu!
Sở dĩ bà ta dám mạnh miệng hứa hẹn như vậy không phải là vì bà ta có lòng tin mình sẽ giết chết Quân Đế, mà là bà ta biết rằng điện Long Thần, U Linh Đại Đế và Lang Vương cũng muốn đối phó Quân Đế.
Trong mắt bà ta, Quân Đế chắc chắc sẽ phải chết, không còn nghi ngờ gì cả, nhưng bà ta cũng chẳng cần ra tay.
Chỉ cần khua môi múa mép một cút là có thể hiệu triệu một lượng cường giả đông đảo thì sao lại không làm chứ?
Nhưng, khi nghe thuộc hạ báo cáo có một đám người đeo mặt nạ ngang nhiên đột nhập trang viên, Okura Maafyei cũng bắt đầu luống cuống.
Bà ta thực sự lo đám người ngoài kia đúng là quân U Minh bất khả chiến bại!
Người ta nói sợ cái gì sẽ gặp cái đó.
Trên màn hình giám sát hiện ra một nhóm người mặc đồ bó sát màu đen, người nào cũng đeo mặt nạ màu đỏ, đó là dấu hiệu của quân U Minh. Sắc mặt Okura Maafyei trở nên khó coi vô cùng.
“Điều tất cả những người có thể điều động tới đây!”
“Liên lạc với cả Kitao Kuzuo nữa, lệnh cho ông ta phái toàn bộ đội đặc nhiệm đến đây!”
“Quân U Minh đúng không… Hôm nay tôi sẽ kết thúc thần thoại của bọn họ!”
Okura Maafyei nhanh chóng tỉnh táo lại. bình tĩnh hạ lệnh.
Trong đầu Yoshino không hề có ý định bỉ ổi nào, lòng thắt lại vì bất an, lo lắng không yên, lên tiếng nhắc nhở: “Phu nhân, quân U Minh không đáng sợ, điều đáng sợ là… Quân Đế!”
Quân U Minh mặc dù dũng mãnh thiện chiến hơn nữa thì nhân số cũng chỉ có chừng đó.
Một ngàn người không được thì phái mười ngàn người, hai mươi ngàn người, ba mươi ngàn người…
Dây dưa đến khi nào bọn chúng chết hết thì thôi!
Điều thực sự làm bọn họ e sợ chính là Quân Đế thần bí khó lường kia!
“Quân Đế… Ha ha, chỉ cần hắn dám đến đây, tôi cũng sẽ cho hắn có đi mà không có về!”