Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao tôi lại không đứng đắn rồi?"

Khi nói chuyện, Lý Trạch Vũ vươn tay ôm lấy eo thon của Diệp Khuynh Thành, thuận thế thò tay đến gần ngực của đối phương.

Gương mặt nhỏ của Diệp Khuynh Thành bỗng dưng đỏ lên: "Đừng làm bậy, bên ngoài còn có rất nhiều khách quý đang đợi anh đó."

"Bọn họ đâu có quan trọng bằng em."

Lý Trạch Vũ nói xong lập tức ôm Diệp Khuynh Thành kiểu bế công chúa vào trong ngực, bước từng bước đi về phía gian phòng của mình.

Hơn một tiếng sau...

"Loảng xoảng!"

Diệp Khuynh Thành gần như đỡ tường đi từ trong phòng ra ngoài, sự tức giận trong đôi mắt khó có thể che giấu được.

Lý Trạch Vũ đi theo phía sau, cười hề hề, nói: "Buổi tối tiếp tục nhé!"

"Tiếp tục cái đầu quỷ nhà anh!"

Vốn dĩ Diệp Khuynh Thành đang muốn dây dưa với thằng nhãi này thêm một lúc, nghe thấy như vậy bỗng dưng sợ tới mức hốt hoảng chạy đi.

Vừa mới đi tới cửa đã đụng phải Diệp Khinh Nhu đi từ phía trước tới,

"Khuynh Thành, cháu..."

Diệp Khinh Nhu liếc mắt một cái đã phát hiện cháu gái có gì đó không đúng.

Diệp Khuynh Thành ngượng ngùng, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này.

Không biết vì sao, Diệp Khinh Nhu đột nhiên có chút hâm mộ, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang chuẩn bị xuống lầu, dường như sự dũng cảm của cô ấy nổi lên.

"Này... Này... Dưới ban ngày ban mặt, cô muốn làm gì?"

"Muốn!"

Diệp Khinh Nhu khí thế trả lời, sau đó lập tức kéo Lý đại đương gia lên phòng ngủ trên lầu.

Lại hơn một tiếng trôi qua, trong phòng ngủ đã biến thành một mớ hỗn độn.

Nhìn thấy dấu vết màu đỏ trên ga giường, trong lòng Lý Trạch Vũ có nhiều cảm xúc phức tạp.

"Hối hận à?"

Diệp Khinh Nhu hừ một tiếng.

Lý Trạch Vũ bĩu môi: "Lý mỗ làm việc chưa bao giờ hối hận."

"Vậy vì sao mặt mày của cậu lại buồn thiu như vậy?"

Diệp Khinh Nhu bất mãn chất vấn.

Lý Trạch Vũ gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Nói cho cô, cô cũng không hiểu đâu."

Trên đời này chỉ có trâu bò mệt chết, làm gì có ruộng bị cày nát cơ chứ?

Nếu không phải trên người của hắn có Ngự Long Thần Công, cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi sức ép như vậy!

Bữa tiệc tối mới tiến hành được một nửa, chủ nhân của bữa tiệc Quốc Khánh là Lý Trạch Vũ mới khoan thai xuất hiện.

"Bốp bốp bốp!"

"Bốp bốp bốp..."

Tất cả những vị khách có mặt tại hiện trường đều chủ động đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh vị anh hùng dân tộc này.

Trong lòng Lý Trạch Vũ đắc ý dào dạt nhưng trên gương mặt lại rất chuẩn mực, trong khoảng thời gian ngắn vẫy tay với mọi người tỏ vẻ cảm ơn.

"Trạch Vũ, cháu lại đây!"


Trước mặt mọi người, Lý Định Quốc cũng không hề gọi Lý đại đương gia là 'Thằng nhóc thối' nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK