“A…”
Decela trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Khi Gutian hút hết máu của Decela, đối phương đã biến thành một xác khô, bị ông ta tiện tay quăng xuống đất.
Sau khi nhìn lại nơi bản thân đã sống hàng trăm năm, Gutian thu lại sự miễn cưỡng, ngồi lên máy bay trực thăng.
…
Cùng lúc đó.
Trong một trang viên tư nhân ở Gogazhi.
Julia tung tăng bơi lội trong bể bơi, vóc dáng đầy đặn, đường cong gần như hoàn mỹ, dường như không có chút tỳ vết nào trên cơ thể, e rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không khỏi trở nên điên cuồng vì cô ta.
Sau hai vòng bơi, cô ta ngoi đầu khỏi làn nước, chợt phát hiện một người phụ nữ đang ngồi tựa vào ghế dựa bên bể bơi.
Không có chút động tĩnh nào, như thể người phụ nữ này thình lình xuất hiện vậy.
“Là cô, Ngân Hồ!”
Rõ ràng là Julia biết kẻ vừa tới kia.
Ngân Hồ vắt chéo cặp đùi thon dài, cười nhạt: “Cô có hứng thật đấy, quá nửa đêm vẫn còn bơi lội ở đây.”
“Quân Đế cho cô tới đây à?”
Julia nhíu mày, cười lạnh: “Tại sao anh ấy lại không tự mình đến đây? Là vì không dám gặp tôi hả!”
“Cạch!”
Một khẩu súng hiện ra trên tay Ngân Hồ, họng súng nhắm thẳng vào Julia, cô nói với giọng châm chọc: “Đi lên nói chuyện với tôi.”
Thấy cảnh này, Julia hoàn toàn không sợ hãi chút nào, nghênh ngang nói: “Nơi này là địa bàn của tôi, giết tôi, cô cho rằng cô có thể thoát thân sao?”
“Ngực của cô rất lớn, thảo nào đầu óc lại đần độn như vậy.”
Ngân Hồ lắc đầu, mỉa mai: “Tôi có thể lặng lẽ vào đây mà không gây ra động tĩnh gì, cô cảm thấy đám người “vệ sĩ tử thị” kia còn sống nổi không?”
Julia tỏ rõ vẻ khiếp sợ.
Tất cả vệ sĩ ở bên cạnh Julia đều đã phải trải qua sự huấn luyện nghiêm ngặt, là tử thị chỉ trung thành với gia tộc Rothschild của cô ta.
Ngoài độ trung thành cao, họ còn là những người có năng lực vô cùng mạnh mẽ.
Julia khẳng định Ngân Hồ tuyệt đối không có bản lĩnh giải quyết hết các vệ sĩ mà không gây ra động tĩnh gì.
Nghĩ vậy, Julia đưa mắt nhìn quanh một vòng, hắng giọng hô lên: “Quân Đế, cái tên phụ bạc nhà anh, tới rồi mà không dám ra gặp em sao?”
Cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ đang lặng lẽ ẩn thân bĩu môi, nghĩ thầm cô nàng này cũng không phải hạng ngực to mà óc như quả nho!
Nếu đối phương biết tỏng rồi thì trốn cũng không có nghĩa lý gì, vì vậy hắn bèn thủng thẳng đi đến rìa bể bơi.
Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Julia phì cười: “Em biết ngay là anh!”
“Julia, lúc trước tôi đã cảnh cáo cô đừng nên đùa với lửa, cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai ư?”
Lý Trạch Vũ nhìn xuống hỏi.
Julia trèo lên khỏi bể bơi, bước từng bước tới trước mặt Lý Trạch Vũ, sau đó ưỡn bộ ngực nảy nở lên, “Anh muốn em làm gì em cũng bằng lòng, sao em dám không nghe chứ!”
Nói thật lòng, Lý Trạch Vũ lúc này có chút khó xử không biết phải làm sao.
Nếu là người phụ nữ khác, hắn rất có thể sẽ dùng một dao để kết thúc mọi chuyện.
Song, Julia thì khác. Mặc dù cô ấy đã đính hôn với người khác vì gia tộc mình nhưng lần đầu tiên của đối phương đã bị hắn cướp mất, hơn nữa người ta còn vì hắn mà ly hôn!
Hắn thực sự không thể xử sự vô tình như vậy được.
Lúc này, Ngân Hồ tiến lại, đẩy Lý Trạch Vũ sang một bên, trừng mắt nhìn Julia bằng ánh mắt bất thiện: “Quân Đế sẽ thương hoa tiếc ngọc với cô, nhưng tôi thì không!”